top of page

[Grotesque] 06 - "Chúng ta là những kẻ chạy trốn khỏi bản năng."

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Feb 2, 2024
  • 21 min read

Cái hôm gặp gỡ Reo ở cầu thang thực ra không phải lần đầu Nagi chạm mặt với vị thiếu gia omega đó.


Thực ra, nói là "chạm mặt" cũng không quá chính xác, vì Reo lúc ấy không hề biết đến sự xuất hiện của cậu.


Nagi nhớ mang máng, đó là một ngày mùa thu trong vắt. Thường ngày, cứ đến giờ nghỉ trưa Nagi sẽ lên sân thượng chơi game và nhai một tuýp thạch dinh dưỡng, ấy thế mà hôm đó cửa sân thượng chẳng biết sao mà bị khóa lại. Cậu trai tóc trắng ủ rũ ngáp một cái rồi mò xuống khuôn viên trường. Nắng ngọt đọng trên những phiến lá, nhỏ từng giọt xuống ghế đá dưới tán cổ thụ ngợp bóng. 


Nagi thấy chỗ này cũng vắng vẻ bèn tới đó ngồi, vừa định mở game lên chơi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân lẫn với lá cây xạc xào. Có hai người ở phía sau cậu, Nagi liếc mắt bèn thấy một nam sinh tóc tím dong dỏng cao đang trò chuyện với một nữ sinh có mái tóc uốn xoăn kiểu sóng cuộn. Nữ sinh kia nom ngượng ngùng, hơi kiễng chân, tay vòng qua gáy nam sinh và kéo cậu trai xuống.


Nagi toan quay về với chiếc máy chơi game thì bỗng ngửi thấy mùi kích thích tố loáng thoáng. Trên đời hiếm thứ gì có thể khiến alpha tóc trắng mảy may dao động, kể cả việc cậu tình cờ bắt gặp hai omega hôn nhau sau khuôn viên trường. Thời đại thay đổi, con người ta ngày càng cởi mở, chuyện này chẳng to tát đến mức Nagi buồn nhấc mắt. Cậu cất điện thoại vào trong túi áo, lững thững đứng dậy bỏ đi. Alpha ngẩng nhìn trời thu khô dịu và xanh trong, bâng quơ nghĩ rằng, thì ra ở đâu cũng xuất hiện những con cá vượt thác.


Trong mắt Nagi, alpha, beta hay omega thực ra chẳng khác biệt như người ta hay nói. Chỉ là thêm một giới tính thứ hai, một mùi hương hấp dẫn đồng loại, thế là người ta bắt đầu đề ra những quy chuẩn khắt khe, những phân loại ngặt nghèo. Con người thật thích phức tạp hóa mọi thứ, tạo nên nhiều trật tự đến mức phiền hà. Nagi chẳng mấy quan tâm đến việc giới tính thứ hai của cậu là gì, song kể từ khi phân hóa thành alpha, thầy cô bắt đầu làm phiền cậu nhiều hơn.


"Em có tố chất tốt như vậy, nếu không chăm chỉ lên thì sẽ phí hoài thiên phú." Mấy lời đó Nagi đã nghe thành quen, cũng chẳng quá để trong lòng. Vì sao alpha nhất định phải tài giỏi hay vượt trội hơn người khác? Nagi chỉ muốn sống một cuộc đời theo ý mình, kiếm một công việc ổn định và nhàn nhã nào đó, rồi về hưu cùng với đống máy chơi game.


Đó là cho tới cuộc gặp gỡ với cậu trai tóc tím trên cầu thang. Khi Reo rủ cậu chơi bóng cùng với mình, Nagi đã thoáng hiếu kỳ. Cậu không chỉ nhận ra người trước mặt là quý tử nhà Mikage, mà đồng thời cũng nhớ được đây là omega mình tình cờ bắt gặp ở khuôn viên hôm nào. Mikage Reo là một omega khác thường, alpha nghĩ vậy khi bị người kia kéo ra sân bóng. Lúc băng qua chỗ khuôn viên kia, Nagi chợt bật ra ý nghĩ trong đầu.


"Cậu có nghĩ rằng việc phân ra ba giới alpha, beta, omega rất phiền phức không? Chẳng phải cuối cùng cũng đều là người cả ư?"


Omega nhìn cậu một cách quái lạ, song vẫn đáp, "Thứ gọi là hệ sinh thái vốn được hình thành từ việc phân lớp chia tầng. Nếu không phân loại, làm sao chúng ta có thể biết được trong một khu rừng có những loài cây nào, hoa nào? Cây nào che chở, cây nào leo bám? Hoa nào rực rỡ, ngát hương, hoa nào nhạt nhòa, vô sắc? Xã hội loài người cũng chỉ là một hệ sinh thái, việc phân loại giới cũng tương tự như xếp lớp thực vật. Dù không phải lúc nào cũng đúng đắn, nhưng nó là một sự tồn tại cần thiết để duy trì sự ổn định."


"Kể cả như vậy, vẫn sẽ có những loài cây và hoa dị biệt không thể xếp lớp, cũng như cũng có vài người khác biệt so với cái gọi là tiêu chuẩn giới thông thường."


"Đúng thế." Cậu trai tóc tím mỉm cười, "nếu Thiên hoàng Mutsuhito không xuất hiện thì cũng chẳng có cải cách Duy Tân. Nhưng mà ở đời, mấy ai có thể trở thành 'người được chọn' như ngài ấy chứ?"


"Vậy cậu có tin rằng mình là một trong số đó không?"


Đáp lại cậu chỉ là một đôi mắt tím như tàn nắng đổ xuống rừng sâu. Mảnh mặt trời cuối ngày sắp sửa bị bóng đêm dìm chết, nhưng nó vẫn kiêu hãnh ấp ủ những giọt đỏ au trong mỗi phiến lá, lẳng lặng chờ thời gian luân chuyển để sống dậy cùng với đại ngàn. Nagi trông thấy lửa vụn âm ỉ cháy bên trong ánh nhìn của omega kia, ngược hẳn với tro tàn ảm đạm trong đôi mắt cậu.


Phiền phức thật đấy, alpha tự nhủ.


Omega này chính là đồng loại của cậu. Bọn họ đều ghét bỏ những lề thói áp đặt lên bản thân, mong muốn thoát khỏi những định nghĩa buồn tẻ và nhàm chán.


Nagi của khi ấy vẫn còn quá khờ khạo vì đã không nhận ra, sự thu hút bên trong tuyến thể là một thứ trói buộc nghiệt ngã đến nhường nào.


Cậu cũng là một người tàn nhẫn khi đã dứt khoát gỡ bỏ mối ràng buộc đó và trở thành vai phản diện bất đắc dĩ trong câu chuyện này.


*


"Nagi."


Cậu trai tóc trắng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, dùng ánh nhìn thay cho việc mở lời đáp lại.


Reo trông hơi bối rối, như đang không biết mở lời thế nào.


"Cậu có tin rằng giữa alpha và omega có thể không bị thu hút lẫn nhau bởi kích thích tố không?"


"Hmm?" Alpha ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Chẳng phải có ví dụ ở ngay đây sao? Tớ và cậu."


"Không phải, ý tớ là… dạo gần đây tớ cảm thấy, có lẽ tớ có tình cảm với cậu." Reo nhíu mày, dường như đang băn khoăn chính lời nói của mình, "Thì là vì, độ tương thích giữa chúng ta rất cao và tớ nghĩ nếu kết đôi với cậu thì sẽ ổn thôi. Nó giống như kiểu, tớ không biết nữa… định mệnh chăng?"


Nagi nhìn chằm chằm người tóc tím, nhìn lâu đến mức khuôn mặt Reo bắt đầu đỏ bừng lên vì ngượng nghịu. Đương khi cậu trai bắt đầu lẩm bẩm: "không có gì" và toan bỏ đi, cậu mới khẽ đáp.


"Cậu nhầm rồi, Reo. Tớ không thấy như vậy." 


Nagi ngừng một chút, như đang cân nhắc điều gì, "Đúng là tớ rất thoải mái khi ở cùng cậu, nhưng tớ nhận thức được, tớ không như vậy."


Cậu trông thấy đôi đồng tử tím biếc thoáng dãn ra. Lẫn với vẻ ngỡ ngàng còn có một thứ cảm xúc rối rắm nào đó mà Nagi không thể đọc ra. Alpha tự hỏi, rốt cuộc người kia đã nghĩ gì vậy nhỉ?


"Cậu không… như vậy?"


Reo lặp lại câu nói của cậu, sâu trong ánh nhìn ngập tràn nét hoang mang. Tay chạm vào vị trí tuyến thể phía sau gáy, omega cố gắng muốn che đi mùi hương vốn có của mình.


"Thế rốt cuộc thứ này… nó là gì? Nó là thứ quái quỷ gì?"


Nagi làm gì có câu trả lời cho vấn đề trên. Không chỉ với mỗi Reo, cậu vốn đã không thể cảm thấy thu hút với bất cứ omega nào, kể cả khi cậu sinh ra là một alpha. Thậm chí cậu còn chẳng thể bị mất kiểm soát dù trước mặt là một omega đang phát nhiệt (Nagi quả thực từng gặp phải tình huống này - sau đó cậu rất bình tĩnh đưa người kia xuống phòng y tế trước con mắt kinh ngạc của cả omega lẫn giáo viên y tế). Cậu không hề giấu giếm, nhưng có vẻ chuyện này quá quái gở trong mắt mọi người. Họ luôn nói rằng, chẳng qua ấy là vì cậu chưa tìm thấy một omega định mệnh của mình thôi.


Nagi lười giải thích, cứ để mặc họ phán xét. Cậu chỉ thi thoảng tự hỏi, alpha và omega thực sự phải kết đôi mới có thể tồn tại ư?


Tại sao phải ghép vào nhau mới là trọn vẹn, khi con người ta vốn đã thiện toàn? Nếu alpha và omega luôn phải tìm đến nhau thì sự tồn tại của beta có nghĩa lý gì? Tại sao lại là ba giới, chứ không phải là hai? Nếu trên đời chỉ tồn tại omega và alpha thì liệu mọi thứ có khác đi chút nào không?


Nagi thường chỉ cất những ý nghĩ đó vào một góc, mặc kệ tất thảy băn khoăn, kệ luôn ánh mắt người đời và tiếp tục duy trì cuộc sống giản đơn của mình. Thuở đầu gặp gỡ Reo, cậu đã cho rằng bọn họ rất giống nhau. Hóa ra, giữa những con cá vượt thác vẫn sẽ tồn tại hằng hà sa số khác biệt.


Ấy là cách một hệ sinh thái hình thành. Ngàn vạn loài thực vật cùng tồn tại mới tạo nên thứ gọi là "thiên nhiên".


"Tớ không hiểu được sự thu hút đặc biệt ấy, cũng không hiểu thứ gọi là định mệnh."


Cặp mắt màu xám tro xoáy sâu vào omega, Nagi bình thản nói, "Nhưng chẳng sao cả. Tớ đã hứa với cậu rồi, tớ sẽ cùng cậu đi đến điểm cuối của hành trình này."


*


"Sắp đến giờ ăn rồi, cậu đi đâu thế?"


Bước chân Reo ngừng lại khi nghe tiếng Nagi vang lên phía sau. Cậu trai hơi ngoảnh đầu, đáp, "Tớ ra ngoài chút. Mấy cậu cứ dùng bữa trước đi, lát tớ về."


"Cậu không nên ra ngoài trong chu kỳ nhiệt."


Reo hơi phật ý, "Tớ biết rõ mình đang làm gì."


"Trong đội Anh có rất nhiều alpha sẵn lòng giúp cậu nếu cậu muốn. Cần gì phải sang tận bên đội Đức chứ?"


"Ồ, vậy cậu biết tớ định đi tìm ai." Reo quay gót, chậm rãi bước về phía cậu. Dù biết omega kia đang đến chu kỳ nhiệt, Nagi cũng không hề tránh đi. Cậu không cần phải né tránh.


"Nagi, cậu không thấy cậu hơi quá quan tâm đến Isagi à?"


Reo ghé đến gần cậu, một khoảng cách đủ để san bằng chiều cao không quá cách biệt của đôi bên. Nagi ngửi thấy mùi gỗ cháy thoang thoảng từ người kia. Hiện giờ Reo đã không dễ mất bình tĩnh trước cậu như hồi vòng hai đó nữa. Cậu trai tóc tím rất biết cách kiểm soát kích thích tố. Chắc hẳn người kia cố ý để cậu ngửi thấy mùi củi cháy.


"Lúc ở Shibuya, và cả lúc trong phòng thay đồ, người mà cậu hỏi đến đều là Isagi. Tớ vẫn luôn nhìn cậu và nhận ra từng thay đổi nhỏ nhặt. Như sau trận U20, khi Isagi nhận phỏng vấn, cậu vẫn luôn đứng một bên quan sát cậu ấy. Cậu để ý người ta công khai như thế, làm sao có chuyện tớ không phát hiện ra chứ?"


Nagi đặt mu bàn tay lên trước cánh mũi, đáp nhẹ bẫng, "Cậu nhìn ra, nên cậu mới muốn giấu Isagi khỏi tầm mắt tớ."


Reo nhíu mày, nhưng còn chưa kịp phản bác thì đã thấy Nagi tiến lên nửa bước. Đôi mắt người tóc trắng tĩnh tại như mặt hồ lặng sóng, và tỏ tường như trăng đêm rằm.


"Reo, cậu nói tớ, nhưng chẳng phải cậu mới là người đang quá để tâm đến Isagi sao? Mỗi khi chúng ta nhắc đến Isagi, cậu đều vạch ra ranh giới với tớ. "Bảo vệ lãnh địa" là đặc tính vốn có của omega, cậu thực sự không nhận thức được sự thay đổi của trái tim mình?"


Mùi củi cháy lại nồng thêm. Nagi vẫn không lùi lại. Cậu khẽ lắc đầu, "Thật ra cậu nhận thức được mà. Chỉ là cậu không muốn thừa nhận thôi."


Alpha vừa dứt lời đã thấy Reo đột ngột tiến thẳng đến, tay kéo cổ áo cậu. Omega gắt gao nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm xuống.


"Cậu luôn muốn tớ thẳng thắn với cậu. Nhưng cậu cũng như tớ, đều đang cố gắng thoát khỏi thứ gọi là bản năng mà thôi."


Nagi nhíu mày, không cho rằng lời Reo nói là phải. Ngay từ ban đầu cậu đã chẳng có thứ gọi là bản năng thì sao phải bỏ tốn công tránh né? Cậu không thể bị omega thu hút, cũng như không bị kích thích tố ảnh hưởng…


Thực ra, Nagi biết rằng, phần nào đó trong cậu vẫn sẽ bị kích thích tố ảnh hưởng, nhưng sự tồn tại của nó quá nhỏ bé nên cậu đã chọn cách ngó lơ. kích thích tố không phải tình cảm, nó chỉ là một thứ phiền phức để kết nối người với người, gắn chặt hai sinh mệnh ngẫu nhiên vào trong một mối quan hệ cộng sinh (cũng có thể là hội sinh, thậm chí là ký sinh). Nó là phần nhục dục còn sót lại trong quá trình phát triển giống nòi, phần không thể chối bỏ trong tuyến thể của alpha và omega. Nên triệt tiêu nó là tốt nhất, Nagi từng hậm hực nghĩ vậy khi trải qua kỳ mẫn cảm rắc rối của mình. Cậu thực sự mong chờ sẽ có ngày các nhà khoa học biến điều đó thành hiện thực.


Lúc trước Nagi đã tính toán nhanh gọn, sau khi đi làm sẽ dành ra một khoản để phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, thế nhưng sau khi tìm thấy niềm hứng thú với bóng đá cậu đã không còn nuôi ý nghĩ đó nữa - ít nhất thì trước khi giải nghệ, cậu sẽ không phẫu thuật.


"Thừa nhận đi Nagi, cậu cũng căm ghét nó như tớ vậy."


Ánh mắt dữ dội của Reo khiến Nagi cảm tưởng như vừa thấy lại mảnh mặt trời cuối rừng hôm nào. Thật buồn cười, có lẽ vì bản chất cả hai quá giống nhau nên bất đồng mới dần thành hình. Dù sinh trưởng trong hai môi trường khác biệt hoàn toàn, tính cách cũng một trời một vực, song đến cùng cả hai đều nuôi dưỡng một cái nhìn bàng quan với chính thế giới buồn tẻ của mình. Chỉ là, Reo thoát khỏi sự buồn tẻ ấy kể từ lúc tìm được giấc mơ World Cup, còn Nagi phải đến mãi tận sau này mới chập chững trông thấy cái gọi là "niềm hiếu kỳ" trong tiềm thức.


"Ừ." Nagi nói, "tớ từng thấy việc bị phân chia thành alpha rất phiền phức. Giờ thì tớ đã dần học được cách chấp nhận nó."


"Chứ không phải vì Isagi đã đánh thức phần nào đó trong cậu?"


"Cậu đang vô lý đấy Reo."


"Cậu không thể đòi hỏi một omega đang phát nhiệt giữ vững lý trí được chứ?"


"Cậu còn nhận thức được mình đang phát nhiệt cơ à?" Nagi nhăn mũi, bắt đầu thấy người nong nóng. Cậu đã quá coi nhẹ độ tương thích của đôi bên và quên mất rằng, omega trong kỳ động dục rất dễ kích phát alpha cùng phát nhiệt. Dù cậu có hơi khác biệt so với thông thường thì cũng khó mà không phản ứng lại với kích thích tố của người kia.


Mùi gạo bắt đầu lan ra dù Nagi không hề cố ý. Mặt mũi Reo hơi đỏ lên, trán cậu bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Nhưng cậu quá ngang ngạnh để rút lui lúc này. Cậu hơi siết lấy cổ áo người kia, nghiêm túc hỏi.


"Nagi, nếu bỏ qua giới tính thứ hai, cậu có dám nói với tớ rằng cậu không có chút tình cảm nào với Isagi hay không?"


Nagi không ngờ Reo sẽ thẳng thắn trong thời điểm này. Hoặc cũng có thể vì đang phát nhiệt nên Reo mới không tiếp tục trốn tránh cục diện rối ren trước mắt. Cũng như Reo vẫn luôn quan sát cậu, Nagi dõi theo người kia đủ để nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt và trái tim của omega.


Không chỉ giống nhau, hóa ra bọn họ còn bị cùng một người thu hút?


Nagi nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này. Reo chẳng hề bị Isagi thu hút ở những thời khắc đầu tiên như cậu, ấy là điểm khác biệt giữa đôi bên. Reo không trông thấy thứ "ánh sáng" mà cậu đã chứng kiến, đương nhiên sẽ không trải qua cảm giác như cậu đã từng. Vậy thì tại sao lúc này bọn họ lại ở đây và nói về cùng một người? Nagi lười động não, nhưng vì đây là chuyện hệ trọng nên cậu đành cố gắng tìm tòi nguyên do. Nagi chẳng rõ từ lúc nào Reo bắt đầu để đến Isagi, có thể trong giải NEL, có thể từ chuyến đi chơi ở Shibuya, cũng có thể từ sớm hơn, ở một thời điểm nào đó mà chẳng ai hay.


Một mối quan hệ bí mật? Nagi cảm thấy cậu đã nhìn ra được vài điều. Một mối quan hệ không chính thức? À phải, Reo sẽ luôn dùng những định nghĩa như hợp đồng, giao kèo và đối tác. Nhưng không phải bạn bè. Nagi có trực giác rằng hai người đó không thể làm bạn. Hoặc là tất cả, hoặc chẳng có gì xảy ra. Không muốn bị phát hiện? Chắc chắn rồi, nếu không thì họ đã chẳng tìm những chỗ riêng tư. Còn về lý do? Ai mà biết, sở thích chăng?


Hoặc cũng có thể là vì, giống như Reo nói, bọn họ đều đang chạy trốn khỏi thứ gọi là "bản năng".


Cuối cùng, kết luận mà Nagi đưa ra chính là: Reo không giống cậu.


Ít nhất thì, cảm xúc của Reo đối với Isagi không giống cậu. Định nghĩa "tình cảm" của Reo cũng không giống cậu.


Nagi muốn giải thích gì đó, thế nhưng điều thoát ra khỏi miệng cậu lại là, "Reo, cậu quá nhiệt rồi."


"Đừng trốn tránh, trả lời tớ đi."


"Tớ không trốn tránh," Nagi hơi bực. Cậu gỡ tay Reo ra, "nhưng giờ không phải lúc."


"Cậu bị Isagi thu hút."


"Điều đó không sai, nhưng mà…"


"Cậu thích Isagi."


Cũng không sai, nhưng…


"Reo, cậu phiền thật đấy." Nagi nói xong mới nhận ra mình vạ miệng. Không phải lại vậy chứ, cậu thầm thở dài ảo não. Mùi gạo hăng hắc vây khốn kích thích tố của omega. Reo rốt cuộc cũng buông cậu ra, lùi về phía bờ tường gần đó.


Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt bừng nhiệt của cậu trai, nhưng trông Reo vẫn ổn hơn lần trước, cũng không còn né tránh ánh mắt cậu. Reo khẽ mím môi, lẩm bẩm lặp lại.


"Cậu thích Isagi…"


Rồi xong, cậu ấy hiểu lầm chắc luôn. Nagi thấy mình oan ức cực kỳ. Reo đang rất mẫn cảm, cậu ấy chắc chắn sẽ không nghe lọt lời cậu. Nên im lặng là hơn. Thế là Nagi không nói thêm gì, nhưng qua một lúc cậu bắt đầu thấy sai sai. Sao Reo cũng im lặng vậy?


Ủa khoan, từ từ đã, hình như…


"Hai cậu đang làm cái mẹ gì thế?!"


Chigiri rít lên, kinh hoàng chạy về phía bọn họ. Lúc này Nagi mới nhận ra mùi kích thích tố của cả cậu và Reo đã lan ra khắp hành lang. Sắc mặt cậu trai tóc tím tái nhợt, còn cậu cũng chẳng tốt hơn là bao. Chigiri như một chiến sĩ cảm tử lao vào trận địa kích thích tố, anh dũng kéo cậu cách xa khỏi omega.


Đoạn, người tóc đỏ ném lọ thuốc ức chế cho Reo, gấp rút dặn dò, "Tôi đưa Nagi về phòng. Uống tạm thuốc rồi đợi ở đây, lát tôi sẽ quay lại giúp cậu đánh dấu."


Cậu trai tóc tím lắc đầu, nói trong tiếng thở dốc, "Không cần quay lại đâu, tôi đi tìm người."


Chigiri nhướng mày hồ nghi, thế nhưng vẫn gật đầu rồi kéo Nagi đi trước. Reo nhìn hai người kia khuất sau hành lang rồi nhìn lọ thuốc ức chế. Mặc dù biết uống thuốc lúc này đã không còn tác dụng, cậu vẫn lấy hai viên bỏ vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống. 


Đắng thật. Cậu trai thầm nghĩ rồi tìm đến tòa nhà đội Đức.


*


Cửa phòng hé mở, hắt ánh sáng từ hành lang vào trong phòng tối. Nagi có một thói quen là khi đến kỳ thường muốn chui vào một góc, tắt hết đèn điện và nằm chơi game. Trước đó Chigiri đã bắt cậu uống thuốc tản nhiệt rồi mới đưa điện thoại cho cậu. Alpha lầm bầm mấy tiếng "phiền phức" rồi trèo lên giường. Chỉ là mẫn cảm hơn bình thường và đau nhức thôi, cậu không dùng thuốc cũng chẳng sao cả.


"Nagi."


Alpha không buồn ngẩng đầu cũng biết Reo đã trở về. Vừa rồi cậu còn nghe thấy tiếng Chigiri trên hành lang, giờ lại chỉ thấy một mình Reo trở vào. Hẳn là hai người họ đã nói xong gì đó.


"Trò chuyện chút đi."


Cậu trai tóc tím ngồi xuống mép giường. Nagi không còn ngửi thấy mùi kích thích tố của Reo liền biết người kia đã qua chu kỳ nhiệt. Cậu chơi nốt ván game rồi mới ngóc đầu dậy.


"Không thể để hôm khác à?" Nagi than vãn.


"Không được, Nagi, chúng ta phải giải quyết trước khi ra sân trong trận tới."


Trận tới… à phải, bọn họ sẽ đối đầu với Bastard Munchen. Nếu không thể giải quyết mọi chuyện trước khi gặp Isagi trên sân thì có vẻ tệ thật. Nghĩ đến điều này, Nagi thỏa hiệp.


"Cậu muốn làm rõ chuyện gì? Tình cảm của cậu hay là của tớ?"


"Chẳng phải đều như nhau à?" Reo cười nhạt.


"Không đâu." Nagi thản nhiên nói, "về mặt này thì chúng ta không giống nhau. Tớ không phủ nhận rằng tớ bị Isagi thu hút và tớ có thích cậu ấy, nhưng cái thích của tớ không giống cái thích của cậu."


Reo chớp chớp mắt nhìn người kia, không hiểu nổi rốt cuộc bọn họ thì khác nhau chỗ nào. Nhưng rất nhanh, cậu đã có được câu trả lời.


“Tớ thích bóng đá của Isagi chứ không phải bản thân cậu ấy. Tớ thích nhìn Isagi năng nổ trên sân, thích cách bọn tớ phối hợp và cạnh tranh với nhau, thích sự nhiệt huyết và nghiêm túc của cậu ấy. Nên tớ sẽ không khó chịu khi thấy bất cứ ai gần gũi với cậu ấy, sẽ không muốn giấu giếm hay sở hữu cậu ấy."


Đôi mắt xám nhìn cậu, thẳng thắn và chân thật như một tấm gương soi.


“Tớ thích Isagi như cái cách tớ thích cậu, chỉ đơn giản thế thôi."


Ngừng một chút, cậu bổ sung, "Là thích, nhưng không phải theo hướng lãng mạn. Tớ không nghĩ rằng tớ có thể thích ai theo hướng đó, dù họ là alpha, beta hay omega. Cậu từng nói hoa cũng có loài rực rỡ ngát hương, có loài không hương vô sắc. Nhưng chính sự đa dạng ấy mới chính là thứ làm nên hệ sinh thái nhỉ?"


Vẻ ngỡ ngàng trên khuôn mặt Reo dần lặng đi như trầm tích nơi đáy bể. Cậu trai tóc tím nhìn cậu một hồi lâu, mãi sau mới khẽ hỏi, "Đó là lý do mà cậu không cảm thấy thứ 'kết nối' đó, đúng không?"


"Ừ. Tớ vẫn sẽ bị kích thích tố của omega ảnh hưởng nếu hai bên có độ tương thích cao, nhưng cũng chỉ vậy thôi."


"Sao không nói với tớ sớm hơn?"


"Chuyện này thì có gì đáng nói? Dù sao mọi người cũng không hiểu."


"Cậu biết tớ không phải 'mọi người'."


"Ừ, cậu không giống họ. Cậu sẽ không thấy tớ kỳ lạ."


Reo cười khẽ, "Chắc vì tớ cũng khá kỳ lạ đi?"


"Hẳn rồi, dù sao cậu cũng từng hôn một omega khác trong khuôn viên trường."


Nagi nói xong mới nhớ ra mình chưa từng kể chuyện này cho Reo. Cậu trai tóc tím nhìn cậu đầy kinh ngạc, "cậu biết cả chuyện đó?!"


"Chỉ tình cờ bắt gặp thôi."


Dù vẫn không cười, Reo có thể thấy tâm trạng Nagi đang rất tốt. Cậu thở ra một hơi dài rồi ngả mình nằm xuống giường.


"Vậy là ngay từ đầu cậu đã biết hết rồi."


"Ừ, tớ hiểu Reo mà." Nagi làu bàu, "Nhưng hình như tớ canh thời điểm khá tệ thì phải?"


"Giờ cậu mới nhận ra à thiên tài?"


"Cậu bắt đầu nói chuyện giống Isagi rồi đó."


Reo cười giòn như nắng lốm đốm tan trên phiến lá. Cậu thấy mình cũng ngốc nghếch chẳng kém ai. Nagi cũng ngốc. Cả đám bọn họ đều là những đứa ngốc xít muốn chạy trốn khỏi thứ gọi là bản năng, rồi lại xoắn xuýt trong cái lẽ thường tình của con người. Cậu không thể tin nổi mình đã trải đủ cung bậc cảm xúc chỉ để tìm thấy câu trả lời cực kỳ giản đơn.


Chẳng có gì gọi là "định mệnh" cả. Gặp nhau sớm hay muộn, đến hay đi, tất cả là do con người ta quyết định cả thôi.


Nghĩ đến đây, như chợt nhớ ra chuyện gì, Reo bật dậy.


"Khoan, vậy tại sao lúc đó lại có mùi gạo rang?"


"Lúc nào?"


"Lúc cả đám đi chơi ở Shibuya đó? Cậu hỏi tớ về Isagi và sau đó… ôi tớ vẫn luôn nghĩ là cậu bực."


"À…" Nagi như mới được gợi ra, "đúng rồi, lúc đó tớ hơi bực thật mà. Tớ không thích những khi cậu nói dối loa qua như thế, nên cái hôm hai cậu trốn trong tủ tớ mới muốn nghe cậu nói thật."


Khuôn mặt Nagi như kiểu chuyện này rất đơn giản và dễ hiểu mà, sao cậu lại nghĩ theo hướng phức tạp quá vậy? Một lần nữa Reo nhận thức sâu sắc được tư duy đơn bào một cách thật "thiên tài" của người kia. Phải có căn mới hiểu được Nagi, cậu thề!


"Nhưng mà chuyện cậu bị Isagi thu hút rốt cuộc là thế nào?"


"Nó đến từ trận thua ở vòng đầu tiên ấy. Sau khi chứng kiến Isagi ghi bàn, tớ thấy cực kỳ khó chịu và rất rất rất muốn thắng cậu ấy," Nagi lẩm bẩm, "cảm giác như nếu tớ vượt qua Isagi thì sẽ tìm thấy điều gì đó, kiểu như, có lại được ánh sáng của chính mình?"


Reo hiếu kỳ hỏi lại, "Ánh sáng?"


"Ừ, Isagi đã cướp mất ánh sáng khỏi tớ. Nên tớ phải đi đòi lại."


"À, ý cậu là sự ganh đua." Reo bất đắc dĩ nở nụ cười, "Đừng bắt tớ tìm ra định nghĩa cho cậu hoài như vậy."


"Ganh đua?"


"Ừ, cậu nhận ra rồi đúng không? Mọi thứ bắt đầu trở nên không đúng khi cậu trải nghiệm thất bại. Cậu muốn truy tìm nguồn cơn của mọi thứ, cậu tò mò và cậu nghĩ, "Tại sao lại là alpha kia chứ không phải mình?", tại sao cậu ta lại được đắm mình trong chiến thắng, trong ánh hào quang, mà không phải mình?"


Reo đan hai tay vào nhau, cười hoài niệm, "Tớ cũng từng... nhìn Isagi như thế. Với tất cả sự bực bội và ganh đua, so sánh và đánh giá. Chúng ta đều ganh đua với Isagi, Nagi à. Chỉ là lựa chọn của tớ và cậu khác nhau. Cậu chọn trở thành đồng đội của Isagi, còn tớ chọn đối đầu với Isagi để giành lại cậu."


Cậu trai tóc tím nhìn xuống đôi tay mình rồi lại ngước lên, thẳng thắn đối diện với mặt hồ phản chiếu cõi lòng. Cậu cúi xuống hồ và trông thấy dáng hình của chính mình - một người sứt sẹo và chắp vá lỗ chỗ. Reo chưa bao giờ hoàn hảo cả, nhưng mỗi bước chân của cậu trên chuyến hành trình này lại hoàn thiện cậu hơn một chút.


"Thực ra đến bây giờ, nếu được chọn, tớ vẫn muốn sát cánh cùng cậu, với tư cách một người đã phát hiện tài năng của cậu, tớ muốn đồng hành cùng cậu. Tớ đã đi một quãng đường dài và tớ đã thay đổi rất nhiều, bởi vì có người nói với tớ rằng tớ hãy trở thành người lựa chọn; và người đó nói rằng, dù ở vị trí nào tớ vẫn có thể tỏa sáng. Nên sau này, dù tớ có thay đổi thế nào thì đó cũng là lựa chọn của tớ…"


"Và tớ…" Reo hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt người kia, "Tớ thích Isagi, theo hướng lãng mạn, tất nhiên rồi. Tớ đã cố không muốn thừa nhận điều đó, thậm chí muốn trốn tránh cảm giác đó. Nhưng tớ nhìn cậu và tớ cảm thấy, cậu nói đúng, tớ nên cho cậu một câu trả lời thỏa đáng. Cậu không giấu giếm tớ và sẽ thật tệ nếu tớ cố lờ đi cảm xúc của mình."


Nagi im lặng nhìn cậu, chờ đợi cậu nói tiếp. Reo siết lấy đôi bàn tay, gom góp dũng khí rồi cất lên tiếng lòng.


"Hẳn là bởi vì tớ từng thấy mặc cảm trước cậu. Cậu vẫn luôn tỏa sáng còn tớ thì… vẫn luôn ở phía sau. Có lẽ đây không hẳn đến từ việc bị bỏ lại, mà còn là sự tự ý thức về giới tính thứ hai của tớ. Đã có lúc tớ từng nghĩ, nếu tớ làm khác đi, có thể cậu đã không bỏ đi không."


"Không đâu Reo, đó chỉ là…"


"Chúng ta không ai chấp nhận được thực tại, tớ biết." Reo hít một hơi, cố giữ giọng mình bình tĩnh, "Khi ấy tớ hiểu được ham muốn mạnh lên của cậu, nhưng tớ không thể nói ra, cậu hiểu không? Tớ cảm giác như nếu mình nói ra thì cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa và… tớ đã sợ. Tớ không muốn nói điều này nhưng tớ đã từng rất sợ hãi. Tớ chưa từng cảm thấy sợ hãi thứ gì đến vậy nên… tớ đã phủ nhận mọi thứ và bước tiếp với mong muốn giành lại cậu. Nhưng đó không phải mong muốn thật sự của tớ, đó chỉ là sự phẫn nộ và tổn thương thôi. Trong thâm tâm, thật ra tớ muốn nói với cậu rằng…"


"Hãy đi đi, tiếp tục tiến về phía trước." Ngừng một chút, Reo mỉm cười bổ sung, "Thật ra bây giờ tớ còn muốn nói điều đó với chính mình nữa."


Nagi nhìn cậu rồi hơi dang tay. Reo bật cười, đứng dậy bước về phía giường của bọn họ, hơi cúi người, ôm lấy cậu trai tóc trắng. Mùi sữa gạo chờn vờn xung quanh hai người. Nagi vỗ nhẹ lưng Reo rồi buông cậu ra.


"Khi cậu nói với tớ rằng 'cậu cứ là chính cậu thôi', tớ đã rất vui vì cậu nhìn đến bản thân tớ mà không phải dưới danh nghĩa một alpha. Đến giờ tớ vẫn chúa ghét việc phải đi tìm những định nghĩa cho bản thân, nhưng tớ cũng hiểu hơn rằng chỉ như vậy mới có thể tiến về phía trước."


Reo thoáng ngạc nhiên khi thấy Nagi nói nhiều như vậy. Người tóc trắng rất hiếm khi biểu lộ trực tiếp cảm xúc và nguyện vọng của mình. Nhưng giờ đây, cậu đã ngừng im lặng.


"Đối với tớ thì lúc này, Isagi là một bức tường chắn hết ánh sáng. Chỉ khi đánh bại được cậu ấy, tớ mới phá vỡ được bức tường kia và tiếp tục cất bước."


Reo quay trở lại giường mình, lấy một chiếc dây chun mới ra khỏi tủ đầu giường. Cậu tháo tóc, lấy chiếc dây mới kia buộc lại. Xong xuôi, cậu ngoảnh về phía Nagi, vững vàng nói, "Vậy thì làm thôi."


"Làm gì?"


"Đánh bại Isagi."


Reo cất chiếc dây cũ kia đi, nhẹ nhàng giải thích.


"Tớ đã thua cuộc quá nhiều rồi. Tớ cảm thấy, chỉ khi thực sự vượt qua cậu ấy, tớ mới có thể thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình."


Sau một thoáng ngạc nhiên, Nagi gật đầu, "Rất là giống phong cách của Reo."


Giải quyết xong mọi chuyện với Nagi, Reo nhẹ lòng hơn hẳn. Cậu mang tâm thế đó vào trận đấu, quyết tâm giành lấy được một chiến thắng cho riêng mình.


Chỉ là, Reo không ngờ rằng, cuối trận đấu kia, khi đôi mắt đang dáo dác tìm kiếm bóng dáng người tóc đen bên kia vạch kẻ sân,


thì đập vào mắt cậu là cảnh trái tim của Blue Lock đổ sụp.


Recent Posts

See All
[Grotesque] 09 - "Cậu phải lòng tôi."

Phòng điều khiển có lẽ đã trở thành căn cứ bí mật của hai người, Isagi thoáng nghĩ khi thấy mái tóc tím trong luồng sáng của máy chiếu...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page