top of page

[Tuyết vũ] 9 - Chín mươi cộng ba

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Feb 2, 2024
  • 16 min read

Trong chín mươi phút, ta có thể làm được những gì?


Với người nhàn rỗi, chín mươi phút đủ để xem hai tập series, hoặc một bộ điện ảnh ngắn. Với người bận rộn, chín mươi phút đủ để làm cả tá công việc. Với học sinh, chín mươi phút là hai tiết học. Với nhân viên công sở, chín mươi phút là một phần năm giờ làm việc hằng ngày. Newton nói rằng chín mươi phút là tuyệt đối, còn Einstein lại coi chín mươi phút là tương đối. Có ngàn vạn cách để trải qua chín mươi phút, thế nhưng Reo chưa từng biết rằng chín mươi phút có thể thiết lập lại quỹ đạo của một người.


Đôi khi là hai người.


Reo từng đọc ở đâu đó rằng thứ tàn nhẫn nhất trên đời là thời gian, bởi thời gian sẽ thay đổi vạn vật. Con người - nghiệt ngã thay - lại chẳng thể thoát ra khỏi cụm từ “vạn vật” ấy.


Trước trận đấu này, Reo chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ giữa cậu và Nagi sẽ bắt đầu thay đổi chỉ trong vỏn vẹn chín mươi phút.


Kể cả sau trận đấu này, cậu cũng chưa từng ngờ đến.



Chín mươi.


Reo bắt đầu trận cuối cùng của vòng tuyển chọn đầu tiên bằng một cảm giác tràn đầy hào hứng. Mỗi khi chơi bóng cùng Nagi cậu đều thấy phấn chấn. Bọn họ đã chiến thắng ba đội kia với cách biệt vượt trội, Reo cho rằng không có lý do gì mà cậu có thể để thua trước một đội bóng hạng chót. Mười lăm phút đầu tiên hoàn toàn là sàn diễn của cậu, Nagi và Zantetsu. Khi bọn họ ghi bàn thắng thứ ba vào lưới đội Z, Reo đã trông thấy những biểu cảm quen thuộc - biểu cảm của những kẻ mất hết ý chí chiến đấu khi chứng kiến cách biệt sức mạnh tuyệt đối.


Cậu đã cho rằng bọn họ sẽ lại chiến thắng một cách dễ dàng và tẻ nhạt.


Nhưng rồi, đồng hồ cát bắt đầu chảy ngược.



Bảy mươi lăm.


Bachira Meguru chính là quân joker đầu tiên trên sân cỏ này. Tên nhóc đó nhỏ con nhưng lại linh hoạt và khéo léo vô cùng. Cậu ta biến trận đấu trở thành một màn độc tấu đầy ngoạn mục và ghi bàn thắng đầu tiên cho đội Z. Kể từ khi đó, guồng quay của đội Z từ từ chuyển động. Nhờ bàn thắng kia, tinh thần của đám người đó ngày càng hăng hái. Cuối cùng, hiệp một kết lại bằng bàn thắng từ cú sút xa của Kunigami Rensuke.


Lúc trở về khu vực giải lao, Reo bắt đầu cảm thấy bực bội. Cái cảm giác đang đứng trên đỉnh bất chợt bị kẻ khác kéo xuống thực sự chẳng vui vẻ gì, nhất là đó còn là thành viên của một đội bóng xếp chót.


“Người thắng cuộc là chúng ta.” Reo tuyên bố với đội mình bằng một biểu cảm u ám.


Cậu phải chiến thắng mọi trận đấu. Không chỉ để bảo toàn nửa năm chơi bóng của bản thân và thành tích bất bại của Nagi, cậu phải chiến thắng thì mới có thể phủ định những lời của Ego. Trước khi hiệp hai bắt đầu trở lại, Reo chợt nói với người đang đi bên cạnh.


“Nagi, bốn mươi lăm phút còn lại, hãy nhìn tớ.”


Cậu trai tóc trắng liếc sang, chợt nhớ đến cuộc đối thoại hôm nào.


“Nagi, một luật cuối cùng,” Reo nhặt trái bóng lên, nghiêm túc nói: “cậu cần một nơi mà bản thân có thể ghi bàn và ở đó đợi đường chuyền của tớ.”


“Làm thế có ổn không, lúc đó ở giữa sân…”


“Tất nhiên là ổn rồi. Tớ sẽ chứng minh cho cả thế giới rằng cậu là người mạnh nhất, vậy nên điều cậu cần làm…” Đôi mắt tím nhìn cậu một cách kiên định, “là chơi bóng và tin tưởng một mình tớ!”


“Ừ.” Nagi đáp, “Tớ sẽ luôn nhìn cậu.”



Bốn mươi lăm.


Reo là một chiến lược gia. Hơn ai hết, cậu hiểu rõ rằng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Kể cả đối đầu với một đội bóng hạng chót thì cậu cũng nghiên cứu kỹ lưỡng về từng thành viên trong đó. Nhưng đấy chỉ là trên lý thuyết. Dưới áp lực của sân bóng, Chigiri Hyoma là người thứ ba bùng nổ.


Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi tên tiền đạo Raichi (cậu cảm thấy tên đó hợp làm hậu vệ hơn hẳn) theo sát cậu bằng sự dai dẳng tới khó chịu của hắn ta. Reo chưa từng nghĩ một ngày cậu sẽ bị khiêu khích đến mức kích động phạm lỗi, nhưng những lời hắn nói giống như mổ xẻ tất cả nỗi sợ hãi và bất an bên trong cậu.


“Không có thằng nhóc thiên tài kia thì mày chẳng khác nào một thằng nghèo nàn kỹ năng!”


Im đi!


Cậu gào lên trong lòng.



Ba mươi.


Reo cảm thấy thế trận mà cậu bày ra đã hoàn toàn sụp đổ. Bàn thắng của Chigiri Hyoma đã san hòa tỷ số giữa hai đội và đẩy tinh thần của đội Z lên cao nhất từ trước tới giờ. Trong khi đó, Raichi Jingo lại cản trở mọi đường chuyền của cậu.


“Con hãy từ bỏ đi, Reo. Chỉ có người được chọn mới có thể trở thành cầu thủ bóng đá thôi.”


Không, không! Không!! Cậu không phải loại người sẽ chịu nằm gọn trong sự sắp đặt của người khác. Cậu sẽ không đời nào thua cuộc trước khi chứng minh lời nói của Ego là sai lầm. Cậu không thể để bọn chúng lộn ngược dòng. Nhưng lúc này, mọi phương hướng tấn công đều bị đối phương cắt đứt. Hiện tại, đội Z đã hoàn toàn chi phối sân cỏ này. Cậu đã bị mặc kẹt trong tấm lưới của nhện độc, chẳng còn đường nào tránh thoát.


Cảm giác lạnh lẽo dần bủa vây lấy cậu.


Không thể nào…


Reo có thể trông thấy phía trước cậu là một vực sâu không đáy.


Cậu và Nagi… sẽ thua sao?


Trong khoảnh khắc đó, Reo chợt thấy Nagi chuyển động.



Ba mươi.


Nagi vẫn luôn làm theo mọi mệnh lệnh của Reo trên sân bóng mà không hề chất vấn nguyên do. Thứ nhất, vì suy nghĩ quá phiền phức. Thứ hai, vì Reo luôn đúng. Reo luôn biết cách thao túng sân cỏ bằng nhãn quan chiến thuật và sự khéo léo tài tình của cậu ấy. Cậu trai tóc tím vẫn luôn dẫn dắt đội bóng chiến thắng mọi trận đấu. Reo đã nói với cậu rằng: “cậu cứ như vậy là được rồi”, “cậu chỉ cần ở đó và chờ đợi đường chuyền từ tớ”, vì thế Nagi đã làm theo lời Reo và bọn họ nghiễm nhiên trở nên bất khả chiến bại.


Nhưng giờ đây guồng quay đã bắt đầu chệch nhịp.


Nagi chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu trông thấy sự bối rối và quẫn bách hiện lên trên gương mặt người kia. Một người như Reo - một người tự tin, quyết đoán, cứng cỏi như Reo - không nên có biểu cảm như thế. Chứng kiến sự quẫn bách ấy, Nagi chợt cảm thấy lúc này cậu cần phải làm gì đó.


“Mày là một tên thụ động không có Reo ra lệnh thì đếch làm được gì!”


Cậu không nên tiếp tục thế này. Cậu không nên ở đó và chờ đợi. Cậu không nên chỉ nghe theo mọi mệnh lệnh của Reo.


Cậu nên di chuyển. Cậu nên… chủ động.


Bởi vì Reo đang gặp rắc rối.


Bởi vì cậu ấy cần cậu.


Chỉ cần là chuyện liên quan đến Reo thì cậu sẽ không thấy phiền phức.


“Reo, chuyền bóng cho tớ!”


Nếu không ai tới bên và cứu nguy cho cậu, vậy thì hãy để tớ.


Nagi là một tờ giấy trắng. Cậu đã luôn tồn tại trong một không gian trắng xóa, mãi cho đến lúc gặp được Reo. Chính cậu ấy đã thôi thúc bản năng trong cậu, dẫn dắt cậu đến với một thế giới mới lạ, tràn ngập đủ loại màu sắc rực rỡ. Chính Reo đã giúp cậu tìm thấy sự hứng thú bên trong thế giới đơn sắc kia. Cuộc sống của Nagi vốn nhuốm một màu buồn chán cho tới khi cậu tìm thấy được một lý do để cất bước.


“Reo, tớ sẽ thử.”


Cậu muốn thử nghiệm bản thân mình. Cậu muốn thử nghiêm túc một lần. Cậu muốn thử chơi bóng bằng tất cả khả năng.


Ban đầu, bóng đá chỉ là phương thức để cậu kết nối với Reo. Nhưng không biết từ lúc nào, hạt giống đam mê người kia gieo vào trong cậu đã dần nảy mầm thành một ngọn lửa âm ỉ. Ngọn lửa ấy khiến cho đáy lòng cậu chộn rộn, náo nức. Ngọn lửa ấy đã thổi bùng trong cậu một niềm háo hức và phấn khởi như đoá hướng dương tìm thấy mặt trời. Đó là lúc cậu nhận ra, bóng đá đã không còn là cầu nối giữa cậu và Reo nữa. Giờ đây, nó là thứ mà cậu thực sự coi trọng. Khoảnh khắc trái bóng bay vào lưới, Nagi bỗng dưng cảm thấy bản thân có hiểu được niềm yêu thích bóng đá của Reo, hiểu được khát vọng chinh phục chiếc cúp thế giới của cậu ấy.


Lần đầu tiên trong đời cậu cũng muốn trở thành người giỏi nhất.


Lần đầu tiên trong đời cậu không muốn phải thất bại.


Khoảnh khắc đó, thời gian của Nagi bắt đầu chuyển động.


Khoảnh khắc đó, Nagi Seishiro bắt đầu thay đổi.



“Nè, Reo, tại sao bọn họ phải cố gắng như vậy? Nếu tài năng của tớ chỉ cỡ như bọn họ thì tớ sẽ chẳng bao giờ chơi bóng.”


“Vì tụi nó muốn thắng thôi.”


“Dù thua đi nữa thì vẫn chơi, vẫn cố gắng. Bóng đá thực sự thú vị đến vậy sao?”



“Reo, bóng đá thú vị thật đấy.”


Khoảnh khắc trông thấy tia hứng khởi đầu tiên bên trong đôi mắt màu trời đông của Nagi, nỗi bất an mơ hồ bên trong Reo dần đầy lên như có thể biến thành thực thể.


Chú chim non mà cậu tìm thấy dường như đã trưởng thành rồi.


Đây là một Nagi mà cậu chưa bao giờ biết đến.


Nagi vẫn luôn vượt ngoài dự đoán của cậu. Nhưng lần này thật tệ.



Mười lăm phút.


“Reo, tớ cần phải ghi thêm bao nhiêu bàn nữa?”


“Một bàn nữa thôi, Nagi.” Chỉ một bàn nữa và bọn họ sẽ chấm dứt trận đấu quái quỷ này.


Mười lăm phút còn lại, cả hai bên đều giành giật từng cơ hội giữ bóng. Đội Z tận dụng được thời cơ để san hòa, tuy nhiên đường chuyền dài của Zantetsu đã mở ra cơ hội thắng cuộc cho các cậu. Nagi vẫn luôn ở phía trên đón bóng và băng thẳng về sân nhà đối thủ.


Phút cuối của trận đấu, Nagi đã đến trước khung thành đội Z. Nhưng rồi gã khốn Kuon Wataru đã cố ý phạm lỗi để ngăn chặn cú sút của cậu ấy. Lúc Nagi ngã xuống đất, Reo chợt có suy nghĩ muốn lao đến giết chết tên mắt hí kia. Cậu hẳn đã làm thế nếu Zantetsu không kịp thời cản cậu lại.


“Reo, tớ ổn.” Chỉ khi nghe thấy giọng nói Nagi cậu mới bình tĩnh lại đôi chút. Reo hít một hơi, mắt tím thoáng nhìn xuống sân cỏ nhân tạo.


Không, không ổn chút nào. Có quá nhiều thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu và cơn giận dữ trong lòng khiến cậu như muốn nổ tung. Reo đặt quả bóng xuống chấm phạt đền, quyết định phải tự mình kết thúc trận đấu chết tiệt này.



Bù giờ - ba phút.


Mọi cầu thủ trên sân cỏ này đều xuất thân là tiền đạo. Thế nhưng, trong khi thủ môn đội V hoàn toàn vô dụng trong suốt trận đấu, thủ môn của đội Z lại có thể cản phá được cú sút của Reo.


Chưa để cậu hết kinh ngạc, pha tử thủ bền bỉ của đội Z đã đưa cơ hội cuối cùng tới chân Isagi Yoichi.


Và cậu ta đã biến những giây cuối cùng trên sân thành ác mộng của cậu.


Khi tiếng còi chung cuộc vang lên, khi trông thấy sự kiên trì không từ bỏ trong đôi mắt Nagi, thời gian của Mikage Reo rốt cuộc cũng dừng lại.


“Này Reo, chiến đấu hết mình rồi thua cuộc,” Nagi hướng mắt về phía bên kia sân cỏ, nơi đội Z đang vây quanh Isagi Yoichi và ăn mừng chiến thắng, “Cảm giác đó lại nuối tiếc tới vậy sao…?”


Thời khắc đó, Reo chợt nhận ra.


Vào những phút cuối cùng của trận đấu, tầm mắt Nagi đã không còn đặt lên cậu nữa.


Nagi… đã không còn nhìn cậu nữa.



Quãng đường từ sân bóng trở về khu nhà của đội V dường như dài vô tận. Các thành viên khác của đội thoạt trông vẫn thoải mái. Dù để thua trước đội Z thì bọn họ vẫn đứng đầu bảng và chắc chắn đi tiếp vào vòng trong, chẳng có ai bị lún sâu vào cảm giác thất bại.


Chẳng có ai, ngoại trừ Reo.


Hơn ai hết, Reo biết rõ thứ mà cậu đánh mất trong chín mươi phút vừa qua không chỉ đơn giản là kỷ lục bất bại của bản thân. Cậu đã thất hứa với chính mình trong việc chứng minh lời Ego nói là sai lầm và thất bại trong việc trở thành “người được chọn”. Bốn mươi lăm phút cuối cùng đó, nếu không có sự bứt phá của Nagi thì đội cậu có thể đã thua nhiều hơn thế. Reo chưa bao giờ căm ghét sự kém cỏi của bản thân như lúc này, rằng cậu nhận ra tất cả bọn họ đều nói đúng, cậu chỉ là một thằng nhóc tự cao tự đại mơ mộng về một đích đến hão huyền. Trong thoáng chốc, Reo chợt cảm thấy nguồn động lực tưởng chừng như bất tận bên trong cậu từ từ trôi tuột theo cảm giác thất vọng và ê chề từ trận thua vừa rồi. 


Đến khi bước vào vệ sinh, trông thấy khuôn mặt bình thản của Nagi, cảm giác bức bối và khó chịu trong cậu lại ngày một nhiều thêm. Reo không bắt chuyện với Nagi, chỉ bước đến bồn rửa tay gần đó vốc chút nước lên rửa mặt. Nagi đã đi vệ sinh xong từ lúc cậu bước vào, nhưng cậu ấy vẫn nán lại. Phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Nagi không phải người hoạt ngôn, đa phần Reo sẽ là người bắt đầu một cuộc trò chuyện. Một khi cậu im lặng thì bầu không khí giữa hai người sẽ dần chìm xuống. Reo luôn cảm thấy sự lặng yên bên cạnh Nagi thật êm đềm. Nhưng không phải lúc này, không phải bây giờ. Reo biết tâm trạng cậu đang không tốt, vì vậy cậu muốn tạm thời tránh mặt Nagi cho tới khi bản thân ổn định trở lại. Cậu không muốn Nagi trông thấy sự tiêu cực của mình.


Nước lạnh ập đến làn da khiến Reo tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu vuốt chút nước còn sót lại trên mặt, băng qua Nagi mà ra ngoài. Khi cậu vừa định mở cửa, Nagi chợt lên tiếng.


“Reo.”


Reo im lặng một chút rồi mới đáp: “Sao thế?”


“Tớ vừa nghĩ về trận đấu vừa rồi, và tớ cảm thấy—“


“Để sau đi, Nagi.” Reo ngắt lời người kia, “Lúc này tớ không muốn bàn luận gì thêm về nó.”


“À... được. Vậy giờ tụi mình đi ăn...”


“Tớ không thấy đói lắm, giờ tớ về phòng nghỉ trước. Cậu cứ ăn cùng mọi người đi.”


Nói đoạn, Reo kéo cửa chuẩn bị bước ra, thế nhưng giữa chừng cổ tay cậu bị Nagi giữ lại.


“Reo, cậu sao thế?” Cậu trai tóc trắng vẫn nhìn cậu với khuôn mặt bình thản và ngây thơ kia. “Thế này không giống cậu thường ngày.”


Reo hít một hơi, cố giữ giọng mình nghe thật bình tĩnh. “Tớ không sao, giờ tớ muốn yên tĩnh một chút.”


“Tớ có thể...”


“Một mình.” Reo lần nữa ngắt lời người kia, “Tớ muốn ở một mình.”


Nagi im lặng, thế nhưng vẫn chưa buông cậu ra. Thay vào đó, cậu ấy hỏi: “Cậu đang bực chuyện gì thế?”


“Nagi, cậu cũng không giống thường ngày chút nào.” Cậu trai tóc tím bắt đầu trở nên nóng nảy, “Bình thường cậu sẽ không hỏi nhiều như vậy.”


Nagi nhíu mày, dường như cũng hơi mất kiên nhẫn. “Cậu chỉ cần trả lời tớ một cách tử tế là được mà.”


“Chúng ta vừa mới thua cuộc, Nagi. Tớ còn có thể bực chuyện gì nữa?” Reo bỏ tay người kia ra, “Tớ không thể chiến thắng một đội hạng chót kể cả khi có báu vật của tớ bên cạnh, cậu nghĩ tớ còn có thể bực chuyện gì nữa?”


Báu vật của tớ.


Đôi mắt xám hơi tối lại, cậu trai tóc trắng bước lên trước, dùng cơ thể to lớn của mình chắn trước cánh cửa phòng vệ sinh. Trước hành động cản trở của Nagi, Reo không thể ngăn bản thân cảm thấy kinh ngạc và phẫn nộ.


“Cậu đang làm cái quái gì thế?”


Từ trước tới giờ,


Nagi vẫn luôn thuận theo mọi đề nghị của Reo.


Nagi vẫn luôn nghe theo mọi mệnh lệnh của Reo.


Nagi không bao giờ cãi cọ với Reo.


Bởi vì nói chuyện rất phiền phức. Bởi vì tranh luận rất phiền phức. Bởi vì cuộc sống này đâu đâu cũng toàn những điều phiền phức.


Reo thì không phiền, và Reo luôn đúng.


Nhưng,


Có thật là vậy không?


Có thật là Reo luôn đúng không?


Tò mò giống như một chiếc bình sâu không đáy, một khi đã mở ra sẽ kéo theo hàng loạt nghi vấn không hồi kết.


“Reo,” Nagi mở miệng, “Khi nói tới ‘báu vật’, tức là cậu đang nói về tài năng của tớ đúng không?”


Reo khựng lại, dường như cảm thấy bị xúc phạm. Đầu óc cậu hơi ong ong và cảm giác thua cuộc vẫn dồn ứ lại trong lòng thành một lớp đặc quánh gớm ghiếc. Bây giờ thì lời nói thẳng thừng của Nagi đang khiến nó dần tệ hơn. Cậu tự nhận thấy mình là một người có sức nhẫn nại lớn - ít nhất là trong việc đối nhân xử thế. Nhưng lần này mọi chuyện đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát của cậu. Reo biết hiện tại cả hai người họ đều đang mất bình tĩnh. Cách tốt nhất là cậu nên sớm kết thúc cuộc trò chuyện và đi ngủ một giấc, để cho cơn bực bội qua đi và sáng mai lại nói về vấn đề này trong lúc cả hai đều đã ổn định trở lại. Nhưng giờ đây cậu chẳng để ý được nhiều thứ nữa.


“Ồ? Giờ thì cậu bắt đầu cảm thấy tớ đang lợi dụng cậu?”


“Tớ chưa từng nói thế.”


“Nhưng ý cậu rõ ràng là thế đấy. Cậu cảm thấy tớ rủ cậu chơi bóng vì cậu là một thiên tài, vì cái tài năng chết tiệt của cậu là thứ mà tớ sẽ không bao giờ có được, đúng không?” Reo buông lời mỉa mai, sau đó lại lập tức hối hận. Cậu muốn gỡ gạc lại gì đó, nhưng rồi những lời nói ra chỉ càng trầm trọng hơn.


“Tất cả mọi người đều nói chúng ta là cặp đôi thiên tài, nhưng người thực sự tài giỏi ở đây chỉ có mình cậu thôi. Từ đầu đến cuối tớ vẫn sẽ luôn là người “thiếu một chút nữa”. Dù có cố gắng thế nào thì tớ cũng không thể so bì với thiên phú chết tiệt của cậu!”


Khi trông thấy khuôn mặt Nagi lộ rõ vẻ sững sờ, sự bùng nổ trong Reo bắt đầu rút nhanh như thuỷ triều lúc hoàng hôn, đọng lại đó chỉ còn lại sự cay đắng của thứ cảm xúc xấu xí tột cùng. Cậu nhìn khuôn mặt vô cảm của người kia dần vụn vỡ trong bàng hoàng và rối ren. Đâu đó, sâu bên trong đôi mắt xám kia, dường như còn chất chứa nỗi thất vọng và chán chường.


“Vậy thì đó là lỗi tớ? Là lỗi của tớ vì sinh ra đã là một thứ thiên tài nào đó mà tớ còn chẳng quan tâm. Tất cả những gì tớ làm chỉ là xuất hiện trên sân cỏ. Cậu, tất cả các cậu đều gán cho tớ cái danh đó và tự mình so bì với tớ. Đó là lỗi của tớ sao?”


Từng câu nói của Nagi ghìm sâu vào trong trái tim cậu, bóc tách từng lớp vỏ xấu xí cậu luôn cố gắng tảng lờ. Reo chưa bao giờ căm ghét sự thẳng thắn của cậu trai kia như bây giờ. Nagi thẳng thừng xé toạc tâm hồn kệch cỡm và giả tạo của cậu, rồi lại bày ra trước mắt cậu thực trạng tệ hại giữa hai người.


“Tớ chưa từng ép buộc cậu phải tới đây cùng tớ.”


“Cậu nói đúng, Reo. Cậu không hề lôi kéo tớ, là tự tớ muốn chơi bóng cùng với cậu, tự tớ muốn chia sẻ ước mơ cùng với cậu, cũng là tự tớ muốn nhốt mình trong cái nhà tù phiền chán này. Tớ đến đây chỉ vì muốn được chơi bóng cùng cậu thôi, nhưng nghe cậu nói thì có vẻ chơi bóng với tớ chỉ khiến cậu rước thêm cả tá muộn phiền.”


Reo cảm thấy thái độ của Nagi lúc này thực sự nực cười. “Cậu chơi bóng vì tớ? Cậu có thực sự chơi bóng vì tớ không hay cậu chỉ tận tượng niềm vui nhất thời và ấu trĩ của cậu? Cậu không chơi bóng vì tớ đâu, Nagi. Cậu sẽ chơi bóng với bất cứ ai khơi dậy cảm hứng cho cậu và tớ chỉ tình cờ là người đầu tiên mà thôi!”


“Còn cậu cũng sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến tớ nếu tớ không có thứ “tài năng thiên bẩm” - ngạc nhiên thay, đây là lần đầu Nagi nói với giọng điệu mỉa mai và ghét bỏ - “phiền phức này. Thành thực mà nói, Reo à, mối liên hệ giữa chúng ta chẳng có gì ngoài bóng đá cả. Và giả như tớ bị loại khỏi nơi này - chấm dứt sự nghiệp bóng đá và trở thành một thứ vô giá trị - thì cậu cũng sẽ chẳng buồn để mắt đến tớ đâu.”


Không! Reo mở to mắt đôi mắt tím. Cậu không hề! Sao cậu ấy có thể nghĩ về cậu như vậy? Đúng là ban đầu cậu thực sự bị sự thiên tài của Nagi thu hút, nhưng giờ thì cậu không hề—


“Tài năng là một phần con người cậu.” Reo cau có. “Tại sao cậu cứ nhất quyết phải rạch ròi bản thân cậu với nó?”


“Vậy là cậu thừa nhận.”


“Không đúng! Mẹ kiếp Nagi, cậu hiểu sai hết rồi!”


Sai hết rồi. Sai hết cả rồi! Ngay từ ban đầu cách cậu gặp gỡ Nagi, tiếp cận cậu ấy, chơi bóng cùng cậu ấy và ngỏ lời với cậu ấy, tất cả đều đã hình thành nên những ấn tượng sai lệch trong tâm trí Nagi. Cậu muốn đáp trả lại Nagi rằng cậu ấy nghĩ sai về cậu, nhưng những lời muốn nói dường như lại kẹt cứng trong cổ họng như bị mắc xương dăm. Nực cười thay, một người hoạt ngôn như Reo giờ lại không thể lập tức phản bác được lời của người kia. Reo cảm thấy máu nóng như muốn trào ra và cậu không còn đủ tỉnh táo hay kiên nhẫn để giải thích mọi thứ cho Nagi nghe nữa. 


“Cậu làm như mình hiểu tớ lắm, nhưng thật ra cậu chẳng hiểu cái quái gì cả!”


“Cậu cũng thế thôi, Reo.” Nagi sa sầm đáp lại, và khi cơn nóng giận của Reo lên tới đỉnh điểm, cửa phòng vệ sinh chợt mở.


Zantetsu, chàng ngốc thiếu ý tứ kia phũ phàng cắt ngang trận cãi vã của bọn họ bằng giọng điệu cực kỳ bình thản.


“Cả đội phàn nàn các cậu quá ồn nên họ không muốn đi vệ sinh.”


“Là ‘không dám’, Zantetsu ngốc!” Reo độp lại. Gáo nước lạnh của cậu chàng kia khiến cậu trai tóc tím tỉnh táo đôi chút. Cậu ảo não tì tay lên trán, mệt mỏi nói với Nagi.


“Tớ nghĩ chúng ta đều cần thời gian bình tĩnh lại.”


Nói rồi cậu lướt qua Zantetsu, nhưng không hề đi về phía ký túc xá mà vòng qua một lối khác.


“Này, cậu đi đâu thế?” Zantetsu gọi với theo.


“Phòng quan sát.” Reo bực bội đáp, “Tối nay tôi cần được yên tĩnh một mình.”


Cậu chấm dứt cuộc trò chuyện tại đó và bước thẳng về phía trước.


Recent Posts

See All
[Tuyết vũ] 19 - Treo tình.

*đặt từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Thục Linh. Qua rất nhiều tất bật Tôi cũ hơn câu thơ Người ngược xuôi quên nhớ Tình treo ngay giấc...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page