top of page

[Tuyết vũ] 19 - Treo tình.

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Feb 2, 2024
  • 18 min read
*đặt từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Thục Linh.

Qua rất nhiều tất bật

Tôi cũ hơn câu thơ

Người ngược xuôi quên nhớ

Tình treo ngay giấc mơ.


*


Lúc Nagi rời khỏi phòng điều khiển, sảnh tập trung đã vắng lặng. Cậu thẫn thờ đôi chút rồi quay gót, chòng chành bước từng bước nhỏ về phòng ngủ. Mỗi bước chân nặng và cóng như ngập trong vùng tuyết dạn dày. Nagi mở cửa, hy vọng sẽ trông thấy ai đó. Người cậu mong chờ.


Nhưng chỉ có bóng tối im lìm chào đón cậu.


Không buồn bật đèn, Nagi uể oải bước đến cạnh giường, lấy điện thoại chơi game giết thời gian. Cậu không tập trung nổi, bị headshot và out game khi còn chưa đến vòng bo cuối. Tắt máy, Nagi thừ người nằm nhìn trần nhà. Cậu không muốn nghĩ về bóng đá, không phải lúc này. Cậu cũng không muốn nghĩ đến Reo - nghĩ về quãng thời gian không nghe được bất cứ tin tức nào, nghĩ về hai tuần chết dí trong nhà và một ngày chạy khắp Tokyo tìm người trong hoảng loạn. Phản ứng stress đã hết từ tuần trước. Cậu không còn liên tục mơ về những giấc mộng ảm đạm, không còn thở gấp hay mất giọng khi gặp sang chấn, cũng không còn bị kích động mà to tiếng với bất cứ ai. Dẫu vậy, khi trông thấy mái tóc tím tán sắc mận chín dưới ánh đèn trong sảnh, phản ứng tâm sinh lý vẫn bất giác bóp nghẹt thứ ghim vào giữa chiếc lồng. Nó vỡ toang trong khoảnh khắc, màu son đỏ ồ ạt loang ra nhuộm kín lồng ngực phập phồng. Tiếng thoi thóp tắt dần, chiếc lồng trở về với hình hài nguyên dạng và rỗng tuếch.


Nagi hiểu rõ, trái tim ấy sẽ chẳng bao giờ tái sinh. Trái tim thanh sạch và non dại thuở nào đã chết trong tuyết vụn, dưới dưới vòm sân vận động ngàn sao, khi Shidou nói với cậu rằng: vì mày đã yêu.


Chẳng biết từ lúc nào, Nagi đã yêu Reo nhiều đến vậy. Cậu yêu từng ánh mắt, từng nụ cười; yêu hơi ấm và nhịp thở; yêu mỗi lần bọn họ chạm da, mồ hôi quyện vào nhau khi Reo nhào đến ôm lấy cậu, vò mái tóc cậu đến rối bù và rạng rỡ ngợi khen, "Nagi, cậu làm tốt lắm!"


Nagi yêu Reo từ rất lâu rồi. Cậu yêu người con trai thanh tú dưới những buổi chạng vạng phủ kín mặt sân, yêu mảnh trời tía lúc xế tà, yêu vầng dương đã thắp lên hơi lửa giữa vùng tuyết lạnh.


Nagi đã yêu người cõng cậu về sau buổi tập mệt nhoài; yêu người không quản tuyết dày chắn lối, vượt đường xa muôn trở đến đón giao thừa cùng cậu; cũng yêu người đã để cậu lại trên con thuyền chòng chành, một mình rơi xuống đáy nước thẳm. Giây phút bắt gặp đôi mắt màu oải hương biêng biếc xa xăm như chiều tàn, Nagi cuối cùng cũng nhận ra.


Hỉ, nộ, ái, ố trong lòng cậu chỉ thức giấc vì một người.


Vui vì được bên người, giận vì bị người hiểu lầm, yêu mọi thứ về người, ghét người đã bỏ tớ lại.


Tất cả những xung động ấy đều chỉ xoay quanh một người duy nhất: người đã từng là mặt trời của cậu.


Người ấy chẳng còn là mặt trời của cậu nữa.


Nagi bỗng thấy cổ họng khô ran. Cậu ngồi dậy, rời giường đi rót chút nước uống. Không nên để tình trạng kia tái phát, nếu không sẽ rất phiền. Nhưng cái ý nghĩ mặt trời tái sinh lại khiến lòng cậu không sao yên ổn.


Reo đã trở về. Nagi biết Reo đã thực sự trở về. Dường như Reo vẫn giống như trước đó, tự tin, nhiệt huyết, tươi tắn và ngang tàng, giống như vầng thái dương cháy bỏng đã khiến cậu bị thu hút và đi theo. Nhưng có một thứ gì đó tồn tại trên con người cậu ấy khiến Nagi cảm thấy... khác lạ. Như thể...


Cậu ấy đã thay đổi.


“Có lẽ đúng như cậu nói, tớ đã thay đổi rồi.”


Đây không phải Reo mà cậu từng biết.


“Tớ không thể trở về con người khi còn chưa biết đến bóng đá.”


Thời gian là một thứ tàn nhẫn, bởi nó sẽ khiến con người thay đổi. Thay đổi cũng là một thứ tàn nhẫn, bởi nó sẽ hình thành nên khoảng cách. Khoảng cách lại càng là thứ tàn nhẫn hơn, bởi nó sẽ đẩy người ta đến một tương lai mà họ không thể quay đầu. Và tương lai chính là thứ mà Nagi căm ghét. Lần đầu tiên cậu cảm thấy bọn họ sẽ không bao giờ trở lại như xưa, rằng Nagi và Reo của quá khứ thật sự đã chết rồi.


Đối với Nagi, Reo của lúc này thật xa lạ. Có lẽ đó là cảm giác mà Reo đã trải qua khi chứng kiến sự thay đổi của cậu. Nagi chưa từng nghĩ rằng nó lại...


Buồn bã đến thế.


Bất lực đến thế.


... đớn đau đến thế.


Rất đau. Đau đến mức không thể thở nổi. Cảm giác như tất cả tế bào đều kêu gào trong khổ sở. Cảm giác như hơi thở bị rút sạch. Cảm giác như hốc mắt nóng dần lên. Cảm giác như tầm nhìn mờ dần đi, giống như cậu lại trở về với không gian lạnh lẽo, đơn côi ấy.


Thế giới của Nagi trước giờ chỉ toàn một màu trắng xoá, một vùng tuyết trắng vĩnh hằng tựa như không có hồi kết, không có điểm dừng. Rồi Reo xuất hiện, nhuộm thế giới trong mắt cậu bằng màu sắc đầu tiên, rồi kéo cậu đến xứ sở ánh sáng ngập tràn. Cậu đã bước theo những dải sáng đó, như một đứa trẻ tìm thấy thứ mới mẻ và cất sắc màu đầu tiên vào trong lòng. Đây là lựa chọn của cậu, đây là quyết định của cậu, đây là thứ mà cậu muốn…


Nhưng tại sao? Tại sao cậu lại nuối tiếc như vậy? Tại sao cậu lại khốn khổ và thảm thương như vậy?


“Reo, tớ mặc kệ cậu.”


Reo, mặc kệ tớ đi.


Tớ thay đổi rồi, mặc kệ tớ đi.


Tớ—


“Nagi?”


Nagi quay lại, chợt bắt gặp ánh mắt bối rối của Reo. Cậu sững sờ. Ánh nhìn kia sao mà gượng gạo đến lạ.


“Nagi,” Cậu trai tóc tím hỏi với vẻ không chắc chắn, “Cậu khóc à?”


“Hả...?” Nagi ngẩn ngơ chạm tay vào gò má, chợt nhận ra nó đã ướt nhoẹt từ bao giờ. “Tớ không... tớ... đây chỉ là...”


Chưa nói dứt lời, tiếng nấc nghẹn đã chặn họng cậu. Ở phía đối diện, Reo dường như cũng kinh ngạc. Cậu trai tóc tím phân vân một thoáng, cuối cùng cất tiếng:


“Xin lỗi, tớ vào không đúng lúc rồi. Lát nữa tớ quay lại.”


Khoảnh khắc Reo quay đi, không hiểu sao Nagi thoáng có ảo giác rằng người kia sẽ lại một đi không trở về như lúc trước. Cảm giác này khiến cậu sợ hãi, trước khi kịp hiểu mình làm gì, Nagi đã vội chạy đến chộp lấy cổ tay người kia.


“Ch-chờ đã, Reo.”


Đừng đi.


Đừng mặc kệ tớ.


Đừng bỏ tớ lại lần nữa— đừng biến mất khỏi cuộc sống của tớ.


Đừng—


Nagi cảm thấy cơ thể Reo loáng cái đã trở nên căng thẳng, giống như cậu ấy đang phải chịu một sức ép nào đó rất kinh khủng. Cậu vô thức buông cổ tay người kia ra, nhưng rồi lại rụt rè níu lấy tay áo. Cậu trai tóc tím im lặng một lúc rồi mới quay lại nhìn cậu. Chạm mắt với đôi đồng tử tím buốt, Nagi bỗng cảm thấy thật lạnh.


Lạnh chưa bao giờ là từ để miêu tả về Reo. Reo trong trí nhớ cậu vẫn luôn...


Nhưng đây không còn là Reo trong trí nhớ cậu nữa.


“Sao thế?” Reo hỏi cậu một cách lịch thiệp, giống như cậu ấy vẫn luôn đối xử với mọi người - một sự lịch thiệp đầy khoảng cách. Kể từ khi rủ cậu chơi bóng, Reo chưa từng nhìn cậu thế này.


Rốt cuộc ở Wild Card đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc tên Ego đó đã làm gì cậu ấy rồi?


“Tại sao cậu lại... trở nên thế này?” Nagi nghẹn ngào hỏi.


“Cái gì?”


“Tại sao cậu lại cư xử với tớ như vậy?”


Nụ cười trên gương mặt cậu trai nhạt dần, “Nagi, đây là cách mà tớ cư xử với mọi người.”


“Không đúng, trước kia cậu không...”


“Nagi, cậu nực cười thật đấy." Reo cười khan, "Cậu cho rằng chỉ một mình cậu được phép thay đổi? Chỉ một mình cậu được phép bỏ tớ lại và bảo tớ phiền phức? Chỉ một mình cậu bước đi phía trước và để mặc tớ mãi chạy theo?"


Cậu trút bỏ chiếc mặt nạ giả lả lúc trước, lạnh nhạt cất lời.


"Nagi, tớ mệt rồi, tớ không muốn cố phải tỏ ra là mình ổn khi ở cạnh cậu nữa. Cậu thay đổi, tớ cũng thay đổi, đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Từ giờ cậu hãy chỉ tập trung duy nhất đến mục tiêu của cậu là đánh bại Isagi hay cái gì đó tương tự và để tớ tập trung vào bản thân đi. Đó là điều mà cậu dạy tớ, Nagi, rằng đôi khi tụi mình cần học cách để buông bỏ và để người kia được tự do."


Reo lùi nửa nước, tự cắt đứt ý nghĩ muốn tiến đến lau nước mắt cho người đối diện. Nếu không thể cứng rắn, cậu sẽ đánh mất tất cả một lần nữa.


"Tớ đã buông được rồi," cậu cất giọng nhẹ tênh, "Nagi, cậu cũng nên như vậy.”


Nagi lắc đầu rất chậm. "Đừng nói thế, Reo." Đừng nói những lời xa cách đó.


Reo buông một tiếng thở dài, chậm rãi gỡ bàn tay đang níu trên cổ tay mình.


“Lúc này cậu đã không còn một mình như khi tớ mới gặp cậu nữa. Cậu có Isagi, Chigiri, Bachira, Barou, Zantetsu và rất nhiều người khác là bạn, là đồng đội và là đối thủ rồi. Cuộc sống của cậu đã không còn xoay quanh tớ như trước kia nữa, nên cậu không cần tiếc nuối vì tụi mình không thể trở lại như xưa đâu, thật đấy.”


“Không, Reo, bọn họ không giống cậu— không một ai có thể thay thế vị trí của cậu!”


“Tớ nghĩ Isagi đã làm điều đó rồi mà. Cậu ta có thể giúp cậu phát triển xa hơn hồi cậu còn ở cạnh tớ và tớ cảm thấy đó là một điều tốt cho cậu.”


Nagi ghì lại, ép chặt ngón tay vào lớp vải đã hơi nhăn nhúm. Reo không hiểu cậu. Reo chẳng hiểu gì cả. Dù có bao nhiêu màu sắc lấp đầy thế giới sống động thì cậu vẫn luôn ủ trong lòng một sắc màu duy nhất.


“Không phải, Reo! Isagi là người tớ muốn đánh bại, nhưng mà cậu... cậu là...”


“Cậu là một người quan trọng." Nagi xếp sắp từng lời lộn xộn, "Cậu là lý do mà tớ bắt đầu chơi bóng. Cậu đã cho tớ một ước mơ... và, và cậu là...”


Ngừng một chút, cậu cúi đầu nhìn cổ tay Reo, hít một hơi rồi ngước lên, nói từng lời rành rẽ trong khi nhìn thẳng vào mắt người kia.


“Cậu là tất cả những lần đầu tiên của tớ.”


Nagi không bao giờ dùng thủ thuật để lừa lọc hay dối trá. Biết rõ điều đó nên lúc này Reo bỗng xót xa. Nếu cậu chưa từng bước vào Wild Card, nếu cậu không lựa chọn bỏ thứ tình cảm thấm nhuần trong tim ấy đi, nếu một trong hai người tỏ rõ lòng mình sớm hơn, nếu một trong hai người nhận thức được và quyết đoán bước tới thì có lẽ gương sẽ không vỡ, chỉ không đứt đoạn và thời điểm tỏ bày sẽ không còn sai lệch.


Nhưng bọn họ quá khác nhau và cũng quá giống nhau. Cả hai cùng nhìn về phía nhau nhưng lại bị mặt gương ngăn trở, rốt cuộc chẳng trông thấy được nhân dạng người kia.


Thứ chúng ta thấy lúc ấy chỉ là chính bản thân.


Đôi bên đều lần đầu va vấp, lấy tay mình đập vỡ mặt gương, để những mảnh sành cứa nát bàn tay, ghìm vào da thịt đầm đìa máu chảy và ôm lấy một bản thân tổn thương lỗ chỗ. Đến khi tấm gương vỡ vụn, đôi bên trông thấy dáng hình tâm trí đối phương thì đã quá trễ.


Quá trễ.


"Nagi à," Reo bình tĩnh lắc đầu. "Mọi thứ đã không còn quan trọng nữa rồi."


Nagi ương bướng ghì tay áo cậu. Reo thở một hơi dài, nhẹ nhàng nói.


"Tớ đã từng yêu cậu."


Cậu trai tóc trắng đau đáu nhìn người kia. Rõ ràng Reo vừa thổ lộ lòng mình, nhưng cậu chỉ thấy đớn đau khôn tả.


Cũng phải thôi, còn gì tiếc nuối hơn hai chữ "đã từng"?


"Tớ đã định sẽ mãi mãi không nói ra. Tớ không muốn cậu thấy phiền muộn hay nặng nề vì thứ tình cảm ấy. Tớ muốn cậu là chính cậu, là Nagi Seishiro mà tớ đã gặp ở cầu thang hôm đó, là kho báu mà tớ đã tìm thấy. Tớ từng nghĩ rằng mình phải bảo vệ cậu, bao bọc cậu, dâng tặng cậu mọi đường chuyền đẹp nhất và đưa cậu lên vương vị số một."


Tớ đã không hiểu rằng, muốn cậu mãi mãi như người con trai tớ gặp hôm ấy là điều bất khả. Cậu không phải tảng đá, không phải đồ vật vô tri, cậu không thể mãi bất động.


"Tớ đã thất bại. Cậu muốn chiến thắng. Tớ không thể cho cậu điều đó, nên tớ thay đổi."


Reo nghĩ cậu buông được rồi thì sẽ bình tĩnh thôi. Nhưng càng nói cậu càng thấy giọng mình nghẹn lại.


"Nagi, cậu vẫn là báu vật, là thiên tài rực rỡ nhất. Chỉ là… cậu không còn là báu vật của tớ…"


Nói đến đây, cậu không kìm được nữa. Cảm xúc xộc lên đôi mắt đã sớm phủ đầy hơi sương. Reo khép mi, để nước mắt lặng lẽ chảy dọc gò má.


"Tớ đã từng yêu cậu, nhưng giờ thì nó không còn liên quan gì tới cậu. Xin lỗi, Nagi, vì bây giờ tớ mới đủ can đảm để nói ra."


Bây giờ tớ mới chắt chiu đủ dũng khí để thẳng thắn đối diện với cậu, và với chính mình, một cách ung dung nhất.


Cậu trút cõi lòng theo dòng nước, phủ nhòe tình cảm một thời. Nagi không rời mắt khỏi cậu, nhưng những ngón tay đang níu lấy cổ tay áo khẽ run lên rất nhẹ, rồi từ từ buông thõng, rơi lửng lơ.


Reo đã dùng cách êm dịu nhất giết chết cậu, cho cậu một sự an nghỉ khoan hồng. Bên trong lồng ngực cậu, từ lâu đã chẳng còn thứ gì đập nữa. Mất đi cánh chim kia, chiếc lồng sẽ chỉ còn là những song sắt thấm sắc hoàng hôn. Tịch mịch. Đỏ chói. Vô vị.


Không còn là báu vật, trong mắt Reo, Nagi Seishiro sẽ chỉ còn là Nagi.


Reo rất biết tính toán đường lui cho bản thân, không hổ là con trai nhà tài phiệt. Nagi bỗng hơi muốn chế nhạo thói biếng nhác của bản thân. Cậu là bên bị động nhận lấy sự yêu chiều của Reo, lúc nào cũng chờ mong Reo tìm đến mình. Cậu lười biếng thu mình trong chiếc vỏ, chỉ biết ích kỷ đón nhận mọi thứ. Cậu được trời phú cho tài năng nên luôn ỷ vào nó, không bao giờ nỗ lực. Isagi nói chẳng sai, cuộc đời Nagi quá đỗi dễ dàng, nên cậu mới luôn nhìn nhân thế bằng ánh mắt bàng quan, nên mới để tất cả những mối quan hệ xung quanh trôi tuột như bèo.


Đến cả Reo cũng đã chọn dừng lại, vậy tại sao Nagi còn bước hoài trên sa mạc?


Nagi đã sớm ngợ ra điều gì.


Dừng lại là cách dễ dàng nhất, ít tốn sức nhất và bớt phiền toái nhất. Reo hẳn cũng hiểu điều đó nên mới đưa ra lựa chọn kết thúc trong êm thấm, không để lại bất cứ con đường phiền phức nào. Nếu như bình thường, Nagi sẽ lặng lẽ chấp nhận, vì cậu biết Reo rất dứt khoát một khi đã đưa ra quyết định.


Nhưng đây nào phải tình huống bình thường. Có lẽ Reo chẳng hiểu, Nagi chưa bao giờ thấy phiền nếu đó là chuyện của Reo. Giờ thì chuyện của Reo đã trở thành chuyện của cậu. Thật vô lý khi Reo nói tình cảm của mình không còn liên quan gì đến cậu. Ngay từ thời khắc Reo chọn gọi tên cậu thay vì lẳng lặng bỏ đi, cậu ấy đã cắt đứt đường lui của mình rồi.


Cái tôi thì thầm hỏi cậu, Nagi Seishiro, mày chấp nhận để trái tim của mày buông bỏ sao? Nhìn mọi thứ kết thúc một chiều như vậy, mày cam lòng sao? Mày đã quay trở lại nơi này, đã đi đến bước đường này, mày không thể quay đầu nữa. Từ khoảnh khắc nhận ra tình cảm của mình, mày đã vào ngõ cụt.


Tại sao mày còn không phản kháng?


"Tớ yêu cậu."


Đôi mắt tím biếc thoáng mở to trước tình huống vừa mới phát sinh. Nagi luôn đột ngột thốt lên những lời khiến người ta ngỡ ngàng đến choáng váng.


"Reo, tớ yêu cậu." Nagi lặp lại, giọng bớt hẳn nét nghẹn ngào. Reo nhíu mày, nửa bực bội, nửa hoài nghi.


"Cậu không hiểu, Nagi, đây không phải chuyện có thể nói ra dễ dàng như vậy."


"Cậu mới không hiểu. Tớ yêu cậu, Reo. Dù cậu có trở thành thế nào, tớ vẫn luôn yêu cậu như thế." 


Nagi tiến nửa bước, một lần nữa giữ lấy tay người tóc tím.


"Còn cậu thì sao? Cậu không còn yêu tớ khi tớ thay đổi. Vậy thì rốt cuộc cậu yêu tớ hay là yêu tưởng tượng về tớ trong tâm trí cậu. Tớ không còn như những gì cậu nghĩ nữa thì cậu sẽ bỏ mặc tớ, đúng không?"


Reo gạt tay người kia khỏi tay mình, cười khô khốc. "Nagi, cậu mới là người nói tôi phiền và mặc kệ tôi trước." Cậu gằn giọng, "Đừng làm như cậu mới là người tổn thương ở đây."


Không chỉ mình tớ, chúng ta đều tổn thương. Nagi nghĩ vậy, nhưng cậu không nói ra. Reo rất giỏi điều hướng, cậu càng đáp lại Reo thì câu chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ. Thứ duy nhất Nagi nên thuận theo lúc này là bản ngã của cậu. Nó nói rằng, cậu phải suy suyển Mikage Reo bằng mọi giá.


"Nếu cậu muốn, tớ sẽ trả lại Nagi Seishiro cho cậu. Tớ sẽ nghe theo mọi điều cậu nói, làm như những gì cậu mong muốn. Tớ không cần chiến thắng nữa. Tớ không cần đánh bại Isagi nữa. Tớ không cần gì cả, tớ chỉ cần cậu, Reo. Tớ cần cậu."


Reo cảm giác cậu vừa nghe thấy điều khủng khiếp nhất trần đời. Cậu chợt thấy nước mắt mình rơi thật vô ích. Tình cảm không phải một cuộc đổi chác, con người cũng chẳng thể nào quay ngược thời gian. Nagi chỉ đang muốn nhảy xuống cùng cậu và chết chìm nơi đáy nước, chẳng khác nào một chú chim tự hủy hoại đôi cánh của mình. Đó là hành động tự sát.


"Tại sao cậu lại trở nên thế này, tôi mới là người nên hỏi câu này." Reo cáu kỉnh, "Cậu mất trí rồi, Nagi. Tôi không muốn gì cả. Tôi không cần cậu như vậy."


"Vậy thì, hãy trả lại Mikage Reo cho tớ."


Cậu trai tóc tím kinh ngạc nhìn vẻ nghiêm túc đến mức quái đản của Nagi, bất giác lùi lại. Đó rõ ràng là phản ứng sai lầm nhất của cậu. Chỉ cần cậu lùi một bước, Nagi sẽ được nước lấn thêm nhiều bước.


"Trả lại Reo của trước kia, Reo mà coi tớ là báu vật của cậu ấy, Reo sẽ nuông chiều tớ, xoa đầu tớ, chăm sóc tớ, rộ cười mỗi khi ở bên tớ. Reo đã hứa với tớ sẽ cùng tớ đi đến cuối. Đến cuối cùng, Reo à. Không phải cuối cùng của Blue Lock, không phải đến khi World Cup kết thúc. Cuối cùng là vĩnh cửu. Reo đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh tớ, cậu đã hứa mà, trả lại đây. Cậu chỉ cần trả lại Reo cho tớ thôi. Tất cả sẽ trở về như cũ. Đôi bên cũng đều vui vẻ."


Nagi một mực tiến tới, dùng sức ép buộc cậu phải thoái lui. Reo không để ý phía sau là cạnh giường, cậu lui thêm một bước liền mất đà ngã xuống. Trước khi Reo kịp phản ứng, một bóng đen đã phủ lên tầm nhìn của cậu. Trong không gian tăm tối, mọi giác quan đều trở nên mẫn cảm. Tiếng thở nhè nhẹ của Nagi đọng bên tai gợi cậu nhớ lại lần cuối cùng hai người gần gũi. Mùi hương thân thuộc bao vây cậu, tỏ rõ ý định chiếm đóng tinh thần. Reo hơi ghì tay xuống ga giường, dùng giọng điệu đanh thép che đi chút rối ren trong tâm tưởng. 


"Tôi từ chối. Nagi Seishiro, cậu tỉnh táo lại đi, chẳng ai vui được trong tình trạng đó cả. Dĩ vãng là để nhớ, không phải để đào nó lên, cố chấp đảo ngược kim đồng hồ và hủy hoại hiện tại!"


"Hủy hoại thì đã sao? Cậu được phép thất hứa, lại không cho tớ đòi lại lời hứa kia?"


"Cậu đã nói cậu mặc kệ tôi!"


"Giờ thì không nữa." Nagi giữ chặt cổ tay cậu, thì thào, "Cậu chẳng bao giờ đủ tin tưởng tớ cả. Tớ tỏ tình với cậu, cậu lại bảo lời yêu không thể nói ra dễ dàng như thế."


Reo bất giác rùng mình trước thanh âm trầm nhẹ người kia. Bóng tối khuất lấp khuôn mặt Nagi, chỉ đọng lại vầng sáng trong đôi mắt bàng bạc. Cậu trai cúi đầu, đặt môi lên vành tai cậu.


"Vậy thì để tớ dùng hành động chứng minh cho cậu xem."


Vẫn còn đang bị phân tâm bởi cảm giác đôi môi lướt trên vành vai, Reo không kịp nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn đột ngột của Nagi. Độ ấm trên môi người kia khiến Reo sững sờ đến quên cả phản ứng. Nagi cắn nhẹ xuống môi dưới cậu như thể đang trách móc, rồi tách ra, thản nhiên nói.


"Lần trước cậu cưỡng hôn tớ. Lần này đổi lại được rồi."


"Nagi Seishiro, đồ khốn—"


Còn chưa dứt lời, môi cậu đã lần nữa bị lấp kín. Reo chẳng kịp điều chỉnh nhịp thở, vừa hé miệng đã bị Nagi khóa chặt. Có quá nhiều thứ phải tiếp nhận, bộ não Reo nhất thời không biết nên xử lý từ đâu. Môi Nagi còn đọng chút ẩm ướt và mằn mặn của nước mắt, mềm hơn cả trong mộng tưởng. Tay cậu trai chuyển từ cổ tay cậu lên giữa lòng bàn tay, đan quyện những ngón tay. Hơi thở vụng về và đôi phần gấp gáp rầm rì trên da, nhấn chìm cậu trong luồng tê dại. Lý trí cậu như không còn thuộc về cậu. Reo chẳng thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khác ngoài đôi môi kia. Chờ đến khi nụ hôn dứt, gương mặt cậu đã nóng rẫy như nắng trên những thửa badan.


"Cậu biết vì sao tớ còn quay trở lại nơi này không?"


Giọng Nagi hơi khàn, nghe bớt một phần hờ hững và nhiều thêm một chút nặng nề.


"Vì bóng đá đã từng là mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta. Là khởi đầu cho tất cả, là mọi ký ức, cũng sẽ là điểm tận cùng. Kể cả cậu có bỏ đi, không bao giờ trở lại nữa, tớ vẫn sẽ tiếp tục đá bóng, tiếp tục chiến thắng, tiếp tục thực hiện ước mơ World Cup. Tớ sẽ tiếp tục tỏa sáng và khiến tất cả mọi người biết rằng tớ là báu vật mà Mikage Reo đã tìm thấy. Cho dù cậu có từ bỏ, cái tên cậu vẫn sẽ gắn liền với tớ - với Nagi Seishiro. Nagi và Reo sẽ trở thành chính thể, không bao giờ tách rời."


Nagi và Reo sẽ trở thành hai mảnh ghép hoàn hảo nhất, vừa vặn nhất và ăn khớp nhất.


Không bao giờ tách rời.


Reo đăm đăm nhìn người trong bóng tối, mãi mới bật ra thành lời, "Cậu… thật là một tên vị kỷ khốn kiếp."


"Cứ mắng tớ nếu điều đó khiến cậu vui."


"Đừng làm khùng làm điên nữa và cút xuống khỏi người tôi!"


"Tớ không điên, tớ rất tỉnh. Tớ đủ tỉnh táo để nhận thức rằng, tớ không thể buông cậu ra."


Không thể buông.


Giây phút ấy, Reo như người vừa thức giấc từ cơn mê đằng đẵng. Khung cảnh quá khứ và những giấc mơ chằng chịt đan xen trong tâm trí, xoay vần cậu trong nỗi hoang mang bất chợt.


Rốt cuộc giữa cậu và Nagi, ai mới thực sự là cánh chim đã gãy?


Ai mới thực sự là chiếc lồng son đỏ?


Có lẽ ngay từ đầu Reo đã lầm tưởng về Nagi, về cậu, về cả hai người họ. Hoặc có lẽ chỉ là guồng quay của chiếc đồng hồ cát đảo ngược, hoán đổi vị trí đôi bên. Sự nghiêng lệch ấy tinh vi và lặng lẽ đến mức cậu khó lòng nhận ra nếu không nhìn lại bức tranh toàn cảnh.


"Quá trình lột xác là một quá trình rủi ro."


Kén sâu hóa bướm, giã biệt tấm xác khô cằn. Vạn vật đổi thay, phải truy từng dấu tích hóa thạch mới phát hiện Kỷ Băng Hà một thời tồn tại. Tiến hóa, biến chất, sinh trưởng; rất nhiều thứ đã chẳng còn giống như ban đầu. Ngay giây khắc này, Reo đã hoàn toàn hiểu thấu: giữa hai người, chỉ cần đổi một góc nhìn khác, một thời điểm khác, bản chất giữ cánh chim và chiếc lồng sẽ hoàn toàn biến chuyển.


Lúc này đây, vòng tay Nagi chính là một chiếc lồng, kẹp cậu - chú chim với đôi cánh sứt sẹo - xuống giữa đệm mềm. Mắt quen dần với bóng tối, Reo ngước nhìn đôi đồng tử xám bạc, tưởng như trông thấy trời đông thuở nào. Những giọt tuyết đọng trên mái tóc trắng phau, đắp nặn những song sắt đục ngầu, giam cầm chú chim vào một chiếc lồng bằng bông êm ái rã rời. Chẳng cánh chim nào cam chịu bị nhốt trong lồng. Dù chiếc lồng ấy có phủ lên mình lớp sơn son đỏ chiết từ trái tim rớm máu, dù nó được dệt bằng tâm hồn sáng trong và thuần nhất, thì mục đích của chiếc lồng vẫn là để neo giữ cánh chim. Reo ngắm nghía bầu trời xám xịt và biết, cánh chim này đã chẳng còn đường thoát.


Đôi ta là những kẻ cố chấp đến mức quẫn trí, cứ muốn tước đoạt thứ tự do xa xỉ của nhau, chòng dây xích vào trái tim, mặc gỉ sét thấm đẫm thớ cơ yếu mềm rồi lặng người chiêm ngưỡng vết thương lở loét.


Phải đến khi tấm gương rơi vỡ loảng xoảng, ta mới thấy rõ hình hài chân thật của người ta thương.


Làm sao để chấm dứt mớ bi kịch khốn cùng ấy?


Reo cảm thấy bọn họ sẽ chẳng bao giờ chấm dứt được. Điều duy nhất cậu có thể làm là chấp nhận thực tại.


"Nagi Seishiro,"


Cậu trai tóc tím nhìn thẳng mắt đối phương, lạnh nhạt nói.


"Cậu thật nhàm chán."


Recent Posts

See All
[Tuyết vũ] 17 - Những ngày xưa cũ ấy.

Wild Card là nơi thế nào, thú thực thì, đến Reo cũng khó lòng mô tả. Luật lệ ở đây chỉ có một: trở thành bản sao của Noel Noa - người nắm...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page