top of page

[Tuyết vũ] 6 - Ngục tù tâm trí

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Feb 2, 2024
  • 12 min read

Chú chim non kia đã im lặng mấy hôm rồi. Kể từ khi tập bay thất bại, nó vẫn luôn im lìm như thế. Reo từng thử cho nó tập bay lần nữa, tuy nhiên nó vẫn cứ nằm đó không nhúc nhích.


Reo không thích những thứ bất động. Chúng luôn gợi cho cậu cảm giác chán chường và thiếu sức sống.


Hồi trước cậu cũng đã từng nghĩ về Nagi như thế.


Sau này khi quen biết người kia lâu hơn, nhận thức của Reo về cậu trai ấy cũng dần thay đổi. Bề ngoài thoạt trông ủ rũ và thụ động, Nagi thực ra lại là một người có cá tính rất rõ nét. Cậu ấy chủ động trong việc gói gọn bản thân vào một không gian riêng biệt. Chỉ cần cậu ấy không muốn thì chẳng ai có thể xâm nhập vào lãnh địa bên trong tâm trí cậu ấy. Nagi cũng không thiếu sức sống. Cậu ấy chỉ tận hưởng sự yên bình giản đơn mà không phải ai cũng hiểu được.


Reo thì hiểu được, nhưng lại không thể sống như cậu ấy được. Trong từ điển của cậu thì yên bình đồng nghĩa với nhàm chán. Bản thân cậu vẫn thích một cuộc sống sôi động và ngập tràn thử thách hơn. Cậu và Nagi chính là hai thái cực đối lập của nhau, nếu không có bóng đá thì có lẽ giữa hai người cũng sẽ chẳng tồn tại bất cứ liên hệ nào.


May thay, Reo nghĩ. Thật may mắn vì cậu đã đến với bóng đá, cũng thật may mắn vì cậu đã gặp được Nagi.


Việc nghĩ về cậu trai ấy khiến tâm trạng Reo nhẹ nhõm phần nào. Cậu thay thức ăn và nước cho chim non, cố lờ đi cảm giác khó chịu khi thấy phần thức ăn cũ vẫn còn y nguyên.


"Nếu nó không bay được nữa, anh nghĩ em nên đem nó đến trung tâm cứu trợ động vật. Nếu một chú chim không thể bay thì cái chết nhân đạo là kết cục tốt nhất dành cho nó."


Không, không, không. Còn quá sớm để kết luận tình trạng của nó. Nó chỉ (cậu cũng không biết nữa) ủ dột nhất thời và rồi sau đó sẽ hồi phục lại.


Nó sẽ ổn. Nó sẽ ổn thôi. Không bay được thì cậu vẫn sẽ chăm sóc nó chu đáo kia mà.


Nghĩ vậy, nhưng Reo không sao kìm được cảm giác bất an ngày một nhiều lên trong lòng.


...


Hôm nay Reo mắc sai lầm trong lúc chuyền bóng và để đội bạn cướp được một bàn gỡ hòa ở hiệp hai. Tuy sau đó cậu đã kịp thời chấn chỉnh lại tinh thần và tự mình ghi bàn thắng quyết định, song cậu vẫn không thể tận hưởng cảm giác chiến thắng như mọi khi.


Reo biết tâm trạng cậu dạo này đang xuống dốc. Cảm giác nặng nề xuất hiện ngày một rõ rệt hơn mỗi khi cậu về nhà, trông thấy phần thức ăn nước uống còn nguyên và cánh chim trắng bất động.


Giữa không gian thinh lặng, sự ngột ngạt và bí bách càng trở nên rõ ràng.


Mỗi buổi sáng tỉnh dậy Reo đều kiểm tra thân nhiệt chú chim. Cậu cảm giác sự sống của nó đang trôi đi từng chút một.


Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là chứng kiến trong vô vọng.


...


"Nó bị gãy cánh rồi, không thể bay nữa. Cứu nó chỉ thêm phiền phức."


"Tớ muốn cứu nó."


Mikage Reo vẫn luôn có được mọi thứ mình muốn.


Cậu vẫn luôn...


Khi đôi mắt tím lướt qua cánh chim trong lồng, trong một khoảnh khắc nào đó, Reo bỗng dưng cảm thấy tìm được chú chim kia là một sai lầm.


...


Hôm nay Nagi hỏi cậu đã gặp chuyện gì, Reo chỉ có thể cười trừ với cậu ấy. Đến Nagi cũng có thể cảm nhận được trạng thái sa sút của cậu thì có lẽ mọi chuyện không ổn thật rồi.


Reo không nói ra nguyên nhân, chỉ bảo cậu ấy nán lại sân bóng cùng mình thêm một lúc nữa.


Mấy cú sút bóng bổng của cậu hôm nay toàn đập xà ngang, nhưng cậu vẫn cố bám víu lấy sân bóng này.


Cậu không muốn về nhà.


Cậu sợ phải đối mặt với sự biến mất của một sinh mệnh.


...


Chú chim kia đã chết rồi. Nó chết đi một cách lặng lẽ, im lìm và bất động. Ngoài kia, bình minh bắt đầu ló dạng sau những dãy nhà cao tầng, chiếu tia nắng nhợt nhạt lên chiếc lồng đẹp đẽ.


Mọi thứ dường như thật lặng yên.


Reo ngồi xuống góc tường, nhìn đăm đăm sinh vật bé nhỏ bên trong chiếc lồng. Cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở bao trùm lên tâm trí cậu suốt cả tuần nay cuối cùng cũng chấm dứt, nhưng sao cậu lại không hề thấy nhẹ nhõm hơn chút nào?


"Nếu một chú chim không thể bay thì cái chết nhân đạo là kết cục tốt nhất dành cho nó."


Cậu muốn cứu nó, nhưng nó chết rồi.


Cái chết mới là sự cứu rỗi thực sự mà nó cần.


Reo cảm thấy sức lực như bị rút cạn khỏi cơ thể, chỉ để lại cảm giác trống rỗng đến lạc lõng.


Mikage Reo vẫn luôn có được mọi thứ mình muốn.


Nhưng sinh mệnh nào phải vật vô tri. Dẫu cho cậu có đoạt được thì cũng không nắm giữ được. Dẫu cho cậu có thể nắm giữ thì cũng chẳng tài nào điều khiển được.


Không phải bất cứ chiếc cúp nào, sinh mệnh mới chính là thứ độc nhất vô nhị mà cậu không thể sở hữu.


Đó là lần đầu tiên Reo nhận ra cậu sẽ không thể có được mọi thứ mình muốn.


...


Sau khi chôn xác chú chim kia, Reo lấy lý do bị bệnh để nghỉ mấy ngày. Cậu nhận thức được bản thân đang rơi vào trạng thái trì trệ, thế nhưng cậu không thể thoát khỏi tình trạng này. Điện thoại đã tắt mấy ngày, Reo chắc rằng nếu giờ mà bật máy lên thì nó sẽ nổ tung vì lượng thông báo.


Không quan tâm.


Dẹp hết mấy vụ tiệc tùng xã giao đi, dẹp hết chứng khoán với tài chính đi, giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.


Reo nằm trên sofa, tay vắt lên trán. Cậu ngẩn ngơ nhìn trần nhà thạch cao trắng muốt, đột nhiên nhớ đến người con trai đứng trong tuyết lạnh.


A...


Cảm giác trống trải kia lại xuất hiện.


A a a a a a...!


Chết tiệt.


Đột nhiên cậu rất rất rất muốn được trông thấy Nagi.


...


Đã mấy ngày rồi Reo không đến lớp gọi Nagi đi tập bóng. Bình thường thì cậu trai tóc trắng sẽ tận hưởng chút thời gian ít ỏi đó để chơi thêm vài ván game, tuy nhiên dạo gần đây luôn có thứ gì đó quẩn quanh tâm trí cậu.


Ngoại trừ game thì điều có thể khiến Nagi phải vắt óc suy nghĩ cũng chỉ có Reo.


Khoảng một tuần trở lại đây tâm trạng Reo có vẻ hơi bất thường. Cậu ấy ít cười hẳn đi, dù có cười thì vẫn rất gượng gạo. Quầng thâm trên mắt cậu ấy cũng đậm dần và lúc chơi bóng đôi khi cậu ấy sẽ mất tập trung.


Reo chưa bao giờ mất tập trung khi chơi bóng cả.


Nagi từng thử hỏi cậu ấy có đang gặp chuyện gì không, thế nhưng Reo chỉ cười trừ và rủ cậu ở lại tập bóng thêm một lúc.


Rồi sau đó, Reo không đến lớp gọi cậu tập bóng nữa. Nagi đã thử kiểm tra tin nhắn, chỉ thấy LINE của cậu ấy im lìm. Mấy ngày đầu cậu còn cảm thấy người kia có việc nên bận rộn, mãi tới khi khi người trong câu lạc bộ đến lớp hỏi thì cậu mới biết Reo đã nghỉ học mấy ngày liền.


Chuyện này không còn là bất thường nữa. Nhất định Reo gặp vấn đề gì đó rồi.


Nagi nhắn tin cho người kia, nhưng liên tục hai ngày không có hồi âm. Trong lòng cậu bỗng hơi lo lắng.


Cảm giác đó lớn dần lên khi cậu nhận được tin nhắn của Reo.


[Nagi, lúc đó tớ nên nghe theo cậu]


[Reo, có chuyện gì thế?]


Sau một lúc không thấy người kia trả lời, Nagi trở nên sốt sắng. Cậu chưa từng trải qua tình huống này, trong chốc lát không biết nên làm thế nào. Chắn chắn Reo đang gặp phiền toái, lúc này cậu có thể làm gì đây?


Nagi nhìn màn hình điện thoại một lúc, cuối cùng nhấn nút gọi. Ngoại trừ cha mẹ và mấy số lạ gọi đến chào hàng, trước giờ chưa có ai gọi điện cho cậu, chưa nói đến việc cậu chủ động gọi cho người khác. Đầu bên kia vang lên mấy tiếng tút dài. Reo bắt máy.


"Nagi?" Giọng Reo qua điện thoại nghe khản đặc và khô khốc. Nagi hơi siết chặt lấy điện thoại, nhỏ giọng hỏi:


"Reo, cậu sao vậy?"


Đầu bên kia im lặng một hồi rồi đột nhiên cất tiếng thở dài.


"Bỗng dưng tớ muốn gặp cậu quá..."


Nhịp thở Nagi thoáng ngừng lại. Cậu bất giác nói:


"Nhắn địa chỉ cho tớ đi. Tớ đến chỗ cậu."


Bởi ngại phiền toái nên Nagi Seishiro chưa từng chủ động trong bất cứ việc gì. Cậu không biết vì sao mình lại nói vậy. Cậu chỉ cảm thấy mình cần ở bên Reo lúc này.


Chỉ cần là chuyện liên quan đến Reo thì cậu sẽ không thấy phiền phức.


Sau khi có được địa chỉ, Nagi tìm đến tuyến xe buýt gần nhất. Giọng Reo trong cuộc điện thoại kia nghe rất mệt mỏi, suốt quãng đường đi cậu bồn chồn không thôi. Trong mắt cậu thì Reo vẫn luôn là một người nhiệt huyết, tự tin và tràn đầy năng lượng. Cậu không thể mường tượng ra điều gì có thể khiến cậu ấy suy sụp đến mức này...


[Nagi, lúc đó tớ nên nghe theo cậu]


"Lúc đó"?


Nagi chợt khựng lại.


Không phải chứ, lẽ nào...


Suy đoán của Nagi đã được khẳng định khi cậu mở cửa căn hộ của Reo và trông thấy chiếc lồng trống không. Reo đang nằm trên chiếc sofa, tay vắt lên trán, hình như đã ngủ thiếp đi. Căn nhà thoạt trông vẫn gọn gàng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bụi bắt đầu bám trên khung cửa. Nagi tháo giày rồi nhón bước lại gần cậu trai tóc tím, lặng lẽ ngồi xuống chiếc thảm cạnh ghế sofa. Nhịp thở của Reo hơi lộn xộn, rõ ràng đang ngủ không yên. Cậu hơi nghiêng đầu, thoáng thấy được một phần khuôn mặt cậu trai.


Cậu ấy trông tiều tụy quá.


Nagi vươn tay, đang định chạm vào gò má người kia thì bỗng thấy Reo động đậy. Đôi mắt tím hé mở, ban đầu hơi lờ đờ, nhưng rồi ngay lập tức trở nên tỉnh táo. Cậu trai tóc tím bật dậy, nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.


"Nagi?"


"Tớ đây."


"Cậu... tới thật đấy à?"


Nagi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Ủa chứ không thì sao?


Có lẽ Reo cũng thấy câu hỏi của mình hơi ngu ngốc. Cậu với tay lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm rồi lại tựa người lên sofa. Nagi ngồi xuống cạnh cậu. Bình thường cậu trai tóc trắng sẽ tựa vào cánh tay cậu theo thói quen, nhưng hôm nay cậu ấy chỉ yên lặng ngồi đó. Chỉ khi ở bên Nagi, Reo mới thực sự tận hưởng sự lặng im.


Nói thật, lúc nhận được cuộc gọi từ Nagi cậu đã rất bất ngờ. Sau đó cậu còn kinh ngạc hơn khi Nagi hỏi địa chỉ nhà cậu. Khoảnh khắc mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt người kia gần kề, Reo thực sự cho rằng cậu đang lạc trong cõi mơ.


Nagi chủ động tìm đến cậu.


Cậu biết một người luôn tồn tại trong thế giới riêng như Nagi rất khó thích ứng với sự thay đổi, vậy nên khi trông thấy cậu ấy xuất hiện trong căn hộ của mình cậu mới cảm thấy thật khó tin. Xen giữa đó còn có niềm vui sướng như vừa đạt được thành tựu lớn lao. Cảm giác chơi vơi trong lòng suốt mấy ngày nay dường như đã tan thành khói mây kể từ lúc người kia xuất hiện.


Nagi vẫn luôn là sự tồn tại vượt ngoài mọi dự đoán của cậu.


Làm sao cậu kìm được lòng mình trước cậu trai quý giá ấy chứ?


Thấy Reo yên lặng đến bất thường, Nagi còn tưởng rằng bạn mình đã ngủ. Cậu quay sang, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt thăm thẳm sắc tím.


"Đừng buồn." Nagi nói câu vô thưởng vô phạt, trong trường hợp bình thường thì chắc chắn sẽ chẳng an ủi được ai, thế nhưng Reo vẫn cong môi đáp lại:


"Ừ, tớ không buồn."


Reo thực sự là một người rất rộng lượng. Cậu ấy chẳng bao giờ phàn nàn về cách nói chuyện thẳng thừng đến nhạt nhẽo của cậu. Nagi đang định nói thêm thì chợt thấy nụ cười của người kia biến mất.


"Tớ chỉ cảm thấy mình sai rồi."


"Chuyện này không phải do lỗi cậu mà, bởi vì nó..."


"Không thể bay được." Reo ngắt lời cậu. "Nhưng tớ vẫn cố chấp muốn cứu nó."


"Cậu không sai khi muốn cứu nó. Đừng tự trách, cậu đã làm hết sức rồi."


Reo đặt tay lên trán, thở dài không đáp. Đôi khi cậu ước mình có thể nhìn nhận mọi thứ một cách thuần túy và đơn giản như người kia. Nghĩ ít đi thì cuộc sống có dễ dàng hơn chút nào không nhỉ?


Trong trường hợp của cậu thì hẳn là không rồi. Môi trường sống cũng là một tác nhân định hình tính cách con người. Lớn lên trong giới tài phiệt hỗn loạn thì có muốn làm người đơn giản cũng không được.


"Nagi à, thi thoảng tớ rất muốn..."


Reo quay sang, chợt khựng lại khi trông thấy bàn tay Nagi vươn đến. Lúc này cậu mới chợt phát hiện những ngón tay cậu ấy rất dài và đẹp đẽ. Cậu trai tóc trắng vén lọn tóc lòa xòa trên trán cậu sang một bên rồi hỏi nhỏ:


"Cậu muốn gì?"


Lúc bàn tay kia lướt qua vành tai, Reo bỗng cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Nãy giờ cậu không hề nhận ra khoảng cách giữa hai người lại gần đến như vậy.


Gần quá.


Trước nay Nagi vẫn luôn ở gần cậu thế sao?


Từ khoảng cách này, cậu có thể nghe được rõ ràng tiếng thở nhè nhẹ của người kia, ngửi thấy mùi hương êm ái phảng phất xung quanh cậu ấy, cảm giác được sự thân mật khó diễn tả thành lời. Đến khi tầm mắt dừng trên bờ môi người kia, rốt cuộc Reo cũng cảm thấy đầu óc cậu chập mạch rồi.


Đây nhất định là hệ quả của việc thiếu ngủ.


Thấy Reo im lặng, Nagi khẽ gọi:


"Reo?"


Cậu trai tóc tím dường như không nghe thấy tiếng gọi của cậu. Nhưng khi Nagi vừa định thu tay về thì người kia lại chợt phản ứng. Reo hơi xoay người, lập tức chộp lấy cổ tay cậu. Nhân khi cậu không đề phòng, cậu ấy bất ngờ đẩy cậu xuống sofa.


Mọi việc diễn ra chỉ trong một lần chớp mắt, đến khi Nagi mở mắt đã trông thấy khuôn mặt Reo ở phía trên cao. Nhìn những lọn tóc tím ánh lên trong nắng chiều, cậu trai tóc trắng bỗng nhớ tới lần đầu hai người gặp gỡ. Khi ấy cậu cũng ngước nhìn cậu ấy, nhưng cảm giác hơi khác với lúc này.


Có lẽ vì hiện tại Reo không mỉm cười.


Nagi từng thấy đủ loại sắc thái khi cậu trai tóc tím nở nụ cười. Nếu tâm trạng tốt, nét cười trên khuôn mặt cậu ấy trông rực rỡ và ngời sáng như ánh mặt trời. Nếu đang bực bội, nụ cười của cậu ấy trở nên ngang tàng và đầy tính uy hiếp. Dường như cậu đã quen nhìn Reo dùng nụ cười để biểu lộ cảm xúc bản thân, đến nỗi khi người kia không cười lại chợt thấy lạ lẫm. Cũng có lẽ vì sắc mặt Reo lúc này không tốt lắm nên cậu chẳng thể đoán ra tâm trạng cậu ấy.


"Reo, sao vậy?"


Reo không đáp lời, tay siết nhẹ lấy cổ áo blazer của cậu rồi nhìn cậu chăm chú. Đôi mắt cậu ấy lấp lánh như đá thạch anh tím, khiến tầm nhìn của cậu vô thức bị hút vào bên trong. Nagi đang cảm thấy Reo sẽ mãi nhìn mình như thế thì cậu trai lại đột nhiên cúi đầu. Khoảng cách giữa hai người ngày càng được rút ngắn. Khi khuôn mặt người kia còn cách cậu độ chừng một gang tay, trong tâm trí Nagi chỉ nảy ra ý nghĩ duy nhất.


Tóc cậu ấy dài ra rồi.


Rồi Reo dừng lại. Nói chính xác hơn, cậu khựng lại. Cậu trai tóc tím nhíu mày rất nhẹ, khẽ mím môi. Một thoáng sau, cậu khẽ thở dài rồi gục đầu xuống chỗ xương quai xanh ngay dưới vai Nagi. Bàn tay đang nắm lấy cổ áo người kia hơi buông lỏng, Reo bất đắc dĩ than nhẹ:


"Cậu thực sự là báu vật của tớ mà..."


Một báu vật chỉ có thể ngắm nhìn.


Không được phép chạm vào.


Càng không được phép mơ tưởng xa vời.


Kể cả có nảy sinh bất cứ ý nghĩ nào thì cậu cũng nên chôn kỹ nó trong lòng, để nó mục rữa rồi dần tan rã.


Nagi không hiểu ý nghĩa câu nói kia lắm, nhưng cậu đoán chừng tâm trạng Reo khá lên rồi. Cậu vỗ vỗ lưng bạn mình như cách cha mẹ hay an ủi cậu hồi tấm bé. Cậu trai tóc tím bật cười trước hành động của người kia, nhanh chóng kéo cậu ngồi dậy.


"Nagi, đi cùng tớ đi."


"Đi đâu cơ?"


Reo với lấy chiếc cặp dưới bàn, lấy ra lá thư của liên đoàn bóng đá.


"Nếu tớ nói tớ muốn tham gia dự án này, cậu sẽ đi cùng tớ chứ?"


Nagi nhìn lá thư kia rồi lại ngẩng lên nhìn cậu trai tóc tím. Lúc trông thấy những tia sáng lấp lánh bên trong đôi mắt tím biếc, cậu rốt cuộc cũng hiểu ra.


Ngày hôm đó, cậu đã được Reo tìm thấy. Trong mắt cậu ấy, tài năng của cậu mới chính là kho báu quý giá nhất trên đời.


"Đi chứ." Cậu trai tóc trắng điềm nhiên gật đầu. "Tớ muốn chơi bóng cùng cậu mà."


Nhìn Reo nở nụ cười rạng rỡ, Nagi càng cảm nhận được rõ ràng.


Bóng đá thực sự là mối liên hệ duy nhất giữa hai người bọn họ.


Recent Posts

See All
[Tuyết vũ] 19 - Treo tình.

*đặt từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Thục Linh. Qua rất nhiều tất bật Tôi cũ hơn câu thơ Người ngược xuôi quên nhớ Tình treo ngay giấc...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page