top of page

[Tuyết vũ] 4 - Lồng chim và ảo cảnh

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Feb 2, 2024
  • 11 min read

Ngày đầu tiên của năm mới, Reo thức một mạch đến sáng. Trông thấy nắng đông dần tràn qua khe cửa, cậu trai khẽ xoay người, uể oải ngồi dậy.


Từ đêm qua tới giờ cậu vẫn luôn ở trong trạng thái ngẩn ngơ và hư huyễn như người đi lạc trong cõi mơ. Kể từ khoảnh khắc Reo nhận ra mình có cảm giác với sự đụng chạm của Nagi, cậu đã muốn lập tức đăng xuất khỏi server Trái Đất.


Lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời, Mikage Reo rơi vào khủng hoảng.


Làm sao cậu có thể có cảm giác với... không không không, trước giờ Reo vốn không quan tâm tới xu hướng tính dục của bản thân. Mặc dù cậu khá thưởng thức tuýp người trưởng thành, nhưng có là nam hay nữ thì cậu cũng chưa từng bị thu hút ở phương diện đó.


Vả lại, kể cả có ngày cậu phát hiện bản thân thích con trai thì cũng không kinh hoàng bằng việc cậu nhận ra mình có cảm giác với Nagi!


Đúng thế! Vấn đề ở đây không phải trai hay gái. Vấn đề ở đây là Nagi.


Nagi là một sự tồn tại đặc biệt, vượt ngoài quy chuẩn, vượt ngoài dự đoán, là ngoại lệ duy nhất của cậu. Cậu ấy là một báu vật. Mà báu vật chỉ nên là thứ được trưng bày, ngắm nghía, không được phép chạm vào, càng không được phép mơ tưởng xa vời.


Thiếu niên tóc tím gục mặt xuống gối, thở dài chán nản.


Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, Reo chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu phải lòng cậu trai quý giá ấy. Nhưng suốt đêm qua, mỗi khi nhắm mắt lại, người thiếu niên tựa như bông tuyết đầu mùa kia lại xuất hiện trong tâm trí cậu, chân thực và rõ ràng hơn bao giờ hết. Reo có thể mường tượng cảnh Nagi ủ rũ tựa đầu lên vai cậu, hoặc mơ màng ôm lấy cậu từ phía sau. Nhịp thở của cậu trai gần kề bên tai, dìu dịu và trầm lắng như bản đàn hạc của những nàng nymph. Và khi cậu ấy cất lên chất giọng lười biếng đầy gợi cảm kia...


Tưởng tượng quái gì thế? Biến mẹ đi!


Reo đập mạnh vào hai bên má, ép bản thân tỉnh táo lại. Chưa bao giờ cậu ước rằng mình có thể nghĩ ít một chút như lúc này. Ước gì cậu có thể vô tư giống Nagi. Cậu cá rằng cậu ấy còn chẳng biết thế nào là thích một người.


Chết tiệt. Sao cứ nghĩ đến Nagi hoài vậy?


Nhưng trước khi rung động mày vẫn nghĩ đến người ta thường xuyên mà Reo?


Đúng. Cậu tự trả lời câu hỏi kia rồi lại tự thở dài. Nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Một khi cậu đã nhận ra sự thay đổi trong lòng thì cách cậu nghĩ về Nagi cũng sẽ không còn như trước nữa.


Và đây mới chỉ là chút xúc cảm thoáng qua. Là crush. Chờ cho thứ tình cảm ấy đâm sâu bén rễ thì lúc đó cậu sẽ không thể quay đầu lại nữa rồi.


Nếu ở trong vị trí của cậu, Nagi sẽ nói gì nhỉ?


"Phiền phức quá." Reo bắt chước dáng vẻ ủ dột của cậu trai kia, thì thào một cách chán chường: "Tình cảm phiền chết đi được."


Nhưng rồi mấy ngày tiếp theo cậu cũng dần chấp nhận được tình trạng này. Reo là một người linh hoạt, cậu biết rõ bản thân không thể chế ngự được cảm xúc, vậy thì đành tập làm quen với nó.


Chỉ là crush một người thôi mà, có gì to tát đâu chứ.


Reo cảm thấy cậu sắp tự thôi miên bản thân thành công rồi.


Vài ngày nữa trôi qua, kỳ nghỉ đông chuẩn bị kết thúc. Chú chim non có vẻ đã năng nổ hơn mấy ngày đầu, đôi khi sẽ nhảy nhót trong chiếc lồng kia. Có vẻ vết thương của nó cũng sắp lành. Reo tính toán khi đi học trở lại thì cậu sẽ treo chiếc lồng trên ban công để nó tiếp xúc với bầu trời.


Việc còn lại... cũng chỉ còn lời đề nghị của cha.


Reo gấp cuốn sách chiến thuật bóng đá rồi ngả người lên lưng ghế. Từ hôm đó cậu đã cân nhắc cẩn thận. Vụ đào tạo kia xem chừng mới chỉ khởi động, chưa biết bao giờ mới tiến hành. Có quá nhiều biến số không thể lường trước, nếu chỉ có một mình thì cậu có thể thử sức một phen. Nhưng giờ đây bên cạnh còn có thêm Nagi, cậu phải suy xét đến cả tình cảnh của cậu ấy nữa.


Thay vì chấp nhận rủi ro nhằm đoạt lấy thứ mình muốn, lần đầu tiên Mikage Reo lựa chọn lùi một bước để bảo toàn hiện trạng.


Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Reo gọi một cuộc điện thoại cho cha mình.


[Con đã nghĩ xong chưa?]


Reo hít một hơi rồi thản nhiên trả lời.


[Con không tham gia khoá đào tạo đó đâu]


[Sao thế?] Chủ tịch Mikage xem chừng rất ngạc nhiên. Theo như hiểu biết của ông về con trai mình, chín phần cậu sẽ không bỏ qua lời đề nghị. Nó là cách duy nhất để cậu có được sự ủng hộ của ông.


[Con sẽ tự đi lộ trình của riêng mình và dẫn dắt đội bóng đạt cúp Hoàng đế. Không cần đến khoá đào tạo kia, con cũng có thể trở thành một thành viên trong đội tuyển quốc gia.]


[Quyết định này thật không giống tính cách thường ngày của con trai ba] Cha cậu bật cười. [Có nhân tố nào đó đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của con ư?]


Cha vẫn luôn tinh ý như vậy. Reo thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên.


[Đương nhiên là không rồi ba.]


[Được rồi.] Cha Reo nghiêm nghị nói. [Nếu như vậy thì ba vẫn sẽ giữ nguyên quan điểm. Ba không đồng ý để con trai ba trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp.]


Gọi xong cuộc điện thoại với cha mình, Reo bực bội tắt nguồn máy. Cậu chúa ghét mỗi khi nghe cha nói rằng vận động viên thể thao cũng chỉ là công cụ kiếm chác của các ông bầu. Trong mắt một thương nhân bạc tỷ như ông ấy thì những thứ như thanh xuân, nhiệt huyết hay ước mơ cũng chỉ là trò đùa vui huyễn hoặc của đám thiếu niên nhàn rỗi. Những định kiến về nghề nghiệp và thứ bậc của ông ấy luôn khiến cậu phát điên lên.


Nhưng Reo vẫn kiềm chế được. Sống trong môi trường của giới tài phiệt, từng gặp gỡ những giám đốc, doanh nhân và cả chính khách, từ nhỏ Reo đã rèn cho mình thói quen nhẫn nại. Cậu đã quen kiểm soát và cân đo đong đếm mọi thứ, bao gồm cảm xúc của chính mình. Tức giận đến lu mờ lý trí là viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy đến với cậu.


Miễn cưỡng điều chỉnh lại tâm trạng, Reo đi tháo nẹp cho chú chim kia rồi đi đặt một phần cơm bò A5 và súp miso cao cấp. Dùng bữa tối xong, cậu ngồi vào bàn tiếp tục nghiên cứu video chiến thuật.


Qua nghỉ đông các cậu sẽ có một trận giao hữu với đội bóng tỉnh bên, dù không hề áp lực nhưng Reo vẫn muốn chuẩn bị kỹ càng nhất có thể. Trước kỳ nghỉ đội bóng trường cậu đã đạt được một số thành tích nhất định, cậu và Nagi còn được gọi là bộ đôi siêu sao mới trong giải đấu các trường trung học. Đối với những lời ngợi khen từ cánh truyền thông, cả cậu và Nagi đều chẳng mấy quan tâm. Nagi thì chưa từng để ý tới tin tức bóng đá, còn Reo cho rằng việc đạt được thành tích như vậy là điều hiển nhiên. Nó còn xa mới tới đích đến mà cậu mong muốn.


Xem hết đống video, Reo tắt laptop rồi ngả mình xuống ghế da, bần thần ngắm cảnh đêm bên ngoài ô cửa kính. Mấy hôm nay tuyết không còn rơi nhiều như trước năm mới, lúc này trông ra cũng chẳng còn thấy sắc trắng phủ ngợp không gian. Reo nhắm mắt lại, nhớ đến cảnh tuyết rơi trong đêm giao thừa, nhớ đến đèn giao thông chập chờn ánh đỏ, nhớ đến dáng vẻ mơ màng của một người con trai. Khi khuôn mặt Nagi lần nữa hiện lên trong tâm trí, Reo bừng mở mắt.


Ánh đèn in bóng thiếu niên lên vách tường. Cậu khẽ thở dài, đứng dậy rửa mặt rồi quyết định lên giường nghỉ sớm.


Khi đôi mắt cậu trai nhắm lại, mùi hương thanh nhã như hoa xuân lại quanh quẩn đâu đây. Bóng tối dần thay thế bằng ánh sáng chói lọi. Reo mải miết chạy trên một vùng tuyết phủ bạt ngàn, mái tóc tím nhạt nhòa tung bay trong gió. Cậu chẳng rõ vì sao mình lại chạy, nhưng không hề có ý định dừng bước chân. Trực giác nói với cậu rằng nếu không đuổi theo thì sẽ có thứ gì đó vượt ra ngoài tầm với.


Rốt cuộc là thứ gì?


Trời bắt đầu nổi gió lớn, cuốn những bụi tuyết chắn ngang tầm mắt. Reo chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng trông thấy một bóng người đứng lặng trong bão tuyết. Mái tóc người ấy như hoà vào với sắc trắng xung quanh, bên trong đôi mắt xám như trời đông hơi ánh lên sắc xanh màu mòng két. Thứ màu lạ lẫm kia khiến Reo bối rối. Cậu vươn tay về phía trước, thảng thốt gọi lớn:


"Nagi!"


Nghe tiếng gọi, thiếu niên tóc trắng xoay người đối diện với cậu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Reo đột nhiên khựng lại. Khuôn mặt Nagi trông vẫn hơi ủ rũ, nhưng sâu bên trong đôi mắt cậu ấy dường như đã vơi bớt nét ngây thơ và mơ màng.


"Tạm biệt, Reo." Nagi cất tiếng, vẫn là chất giọng mà cậu thân quen, nhưng sao cậu bỗng thấy lạ lẫm vô cùng. "Tớ sẽ đợi cậu ở phía trước."


"Khoan đã!"


Reo thốt lên, toan chạy về phía người kia. Khi cậu vừa cất bước, tuyết dưới chân bỗng dưng sụp xuống. Cậu cố nhấc chân lên, nhưng bàn chân như thể bị đóng băng, cố gắng đến mấy cũng không thể nhúc nhích.


"Nagi! Quay lại đây! Nagi!"


Cậu gào lên, tuyệt vọng vươn tay về phía người kia. Bão tuyết chắn mất tầm nhìn trước mặt, thanh âm của cậu không hề chạm tới người thiếu niên ấy. Nagi quay lưng, bình thản tiến về phía trước.


Reo trơ mắt nhìn bóng hình cậu trai tóc trắng cứ thế mà rời xa, xa mãi, bỏ cậu lại giữa một vùng bão tuyết đục mờ và lạnh lẽo. Người kia là sao sa vụt thoáng qua chân trời, dù cậu có cố đuổi đến sức cùng lực kiệt cũng chỉ bắt lấy được tàn ảnh huyền hồ.


Báu vật quý giá đó chưa từng thuộc về cậu.


Vĩnh viễn sẽ không thuộc về cậu.


"A!"


Reo bừng tỉnh trong tiếng thở dốc, nhận ra cậu vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình.


Cổ họng khô ran, cậu với lấy cốc nước trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, thế nhưng giữa chừng lại trượt tay. Chiếc cốc pha lê rơi xuống, phát ra tiếng "choang" vang dội. Reo giật mình bởi tiếng động kia, phát hiện nãy giờ tay cậu vẫn còn bủn rủn. Cậu tì tay lên trán, chậm chạp lau mồ hôi lạnh.


Đó không phải là Nagi mà cậu biết.


Reo hít vào thở ra mấy lần, tự nhủ trong lòng. Chỉ là mơ thôi. Ánh mắt người đó nào có giống cậu trai hay gà gật trong vòng tay cậu. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực kia cũng không phải sự thật.


Chỉ là mơ thôi. Giấc mơ luôn trái ngược với sự thật.


Chỉ là mơ thôi.


Reo không ngừng lặp lại trong đầu, rốt cục cũng dần lấy lại được bình tĩnh. Cậu nhìn đồng hồ, thấy cũng đã gần sáu giờ sáng bèn đứng dậy lấy quần áo đi tắm sớm. Có lẽ cuộc điện thoại với cha cậu hôm qua đã khiến cậu căng thẳng, nhắm mắt lại cũng mơ thấy viễn cảnh tồi tệ.


Nhưng tại sao lại là Nagi chứ?


Reo tựa đầu vào bờ tường lát cẩm thạch bóng loáng, uể oải để cho nước từ vòi phun xối lên tóc. Vẫn biết đó chỉ là mơ, song cảm giác bất lực và cùng quẫn khi đó vẫn còn hiện hữu rõ rệt. Reo nhìn bản thân qua tấm gương mờ trong phòng tắm, bỗng dưng trông thấy một khuôn mặt tiều tụy và u uất. Cậu giật mình, chớp chớp mắt, khi nhìn lại thì biểu cảm kia đã biến mất như thể ảo giác. Reo thở dài đóng vòi nước rồi chuẩn bị đến trường.


Trước khi rời căn hộ, cậu làm theo lời dặn của bác sĩ, treo chiếc lồng chim bên cạnh cửa kính ban công, để chú chim kia được tiếp xúc với bầu trời. Chú chim non phát ra mấy tiếng kêu vui tươi, thi thoảng còn thử đập cánh. Thấy thế, cảm giác nặng nề trong lòng Reo dường như vơi đi đôi chút. Cậu xách cặp rồi gọi điện cho tài xế riêng tới đón.


Hôm nay đi học sớm, tiết đầu lại là thể dục, Reo quyết định ra sân bóng vận động trước. Chạy xong vài vòng khởi động, cậu lấy mấy trái bóng ra sân. Lý do ban đầu mà Reo đến với bóng đá để tìm kiếm nỗi phấn khích và tự do mà cậu không bao giờ có được. Đôi mắt tím sắc bén nhắm thẳng đến khung thành, Reo chạy lấy đà rồi vung chân lăng tạo thành một cú sút bóng bổng. Quả bóng vẽ ra một đường cong đẹp đẽ trên không trung rồi bay vào lưới. Reo ghi nhớ vị trí đó rồi tiếp tục với một kiểu sút khác. Lần này bóng vẫn vào lưới, tuy nhiên lệch khỏi vị trí đã ước tính khá nhiều. Cậu vẫn chưa thể điều khiển hoàn hảo những cú sút của mình.


"Chỉ những kẻ được chọn mới có thể trở thành cầu thủ bóng đá thôi, con bây giờ mới bắt đầu đã là quá muộn rồi."


Những lời cha nói vào lần đầu tiên cậu ngỏ lời lần nữa hiện lên trong tâm trí Reo. Từ lúc ấy đến giờ cậu đã ngẫm đi ngẫm lại câu nói đó hàng nghìn lần. Sở dĩ thiên tài là thiên tài vì ngay từ khi bắt đầu họ đã nổi bật ở một lĩnh vực nào đó. Họ mang trên mình nguồn ánh sáng chói lọi đến tàn nhẫn. Ở bên cạnh họ, tất cả những thứ ánh sáng nửa mùa và yếu ớt hơn đều sẽ bị lu mờ.


Khắc nghiệt thật đấy.


Reo buộc tóc lên, lần nữa nhắm vào vị trí ban đầu với cách sút thứ hai. Lần này cú sút đã chính xác hơn, tuy nhiên vẫn chỉ mới tiệm cận vị trí cậu mong muốn. Reo điều chỉnh nhịp thở một chút rồi lần nữa sút bóng. Việc luyện tập rõ ràng là một quy trình vô cùng nhàm chán, song cậu lại chẳng hề thấy tẻ nhạt.


Có lẽ trong vô thức cậu cũng đã dần nảy sinh sự gắn bó đối với sân bóng này.


Khi trái bóng bay vào đúng vị trí đó lần thứ mười, cuối cùng Reo cũng ngừng lại. Cậu trở về hàng ghế chờ, nhìn đồng hồ điện tử trên điện thoại. Thấy cũng sắp đến giờ vào lớp, cậu trai tóc tím lấy khăn lau mồ hôi rồi thu dọn đống bóng trên sân.


Nếu xuất phát điểm của cậu từ đầu đã muộn hơn người khác, vậy thì cậu sẽ dùng trí óc và nỗ lực để chứng minh rằng cậu cũng là một "kẻ được chọn". Xét cho cùng, tự tin là thứ mà chàng công tử nhà Mikage không thiếu nhất.


Tiếng chuông vào học vang lên, Reo lại bắt đầu một ngày thường nhật của mình. Buổi học tẻ nhạt lại lần nữa trôi qua.


Kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Reo thu dọn sách vở rồi hướng về phía sân bóng. Trên đường xuống sân cậu vẫn thường ghé qua lớp Nagi gọi cậu ấy đi tập luyện cùng mình. Reo bước tới cửa lớp, vừa vặn trông thấy Nagi đang gục đầu trên bàn. Cứ nghĩ gặp lại người kia sau khi nhận ra tình cảm của mình thì sẽ thấy bồn chồn, thế nhưng khi bắt gặp mái tóc trắng quen thuộc, Reo lại chỉ cảm giác cõi lòng thật lặng yên.


Nagi vẫn luôn là bến bờ êm đềm cho trái tim hỗn loạn của cậu cư ngụ.


Lớp học nhỏ ngập trong những tiếng ồn ào. Buổi học đã kết thúc mà bạn bè xung quanh chẳng ai đến đánh thức Nagi. Reo toan lên tiếng gọi bạn thì chợt thấy cậu ấy nhổm dậy, vừa ngáp vừa ủ rũ sắp xếp sách vở. Cậu trai tóc tím nhìn chằm chằm người kia một lúc rồi cất bước rời đi.


Thôi.


Cậu tự nhủ.


Hôm nay để cậu chàng lười biếng kia nghỉ ngơi một ngày vậy.


Recent Posts

See All
[Tuyết vũ] 19 - Treo tình.

*đặt từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Thục Linh. Qua rất nhiều tất bật Tôi cũ hơn câu thơ Người ngược xuôi quên nhớ Tình treo ngay giấc...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page