top of page

[Tuyết vũ] 13 - Màu thanh thiên đã mất

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Feb 2, 2024
  • 20 min read
*Chương này được đặt từ bài thơ cùng tên của Sergei Yesenin, thuộc tập “Những mô-típ Ba Tư“. Lấy cảm hứng từ đoạn:

Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa

Trong vườn hoa nở đầy bông hoa dại

Ngươi không giữ nổi ánh mắt tò mò

Để không áp vào bông hoa đỏ chói

Ngươi đi qua đồng cỏ như vườn hoa.


*


Chigiri tự nhận bản thân không phải một kẻ bao đồng. Người khác có vấn đề gì thì cũng chẳng liên quan đến cậu, can thiệp vào chỉ rước thêm phiền toái. Cậu vẫn thường giễu cợt Kunigami vì luôn hành xử trượng nghĩa với mọi người, nhưng lúc này đây Chigiri chợt cảm thấy, hình như cậu đã bị cái tính anh hùng của người kia lây nhiễm mất rồi. Trông thấy Reo lẳng lặng ngồi một chỗ trong phòng thay đồ, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Chigiri quyết định tiến tới hỏi han.


“Này Reo,” Cậu đưa cho cậu trai tóc tím bình nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh người kia, “muốn tâm sự gì đó với tôi không?”


Reo không lập tức đáp lời mà mở bình nước uống một ngụm. Chigiri quan sát quầng thâm dưới mắt người bên cạnh, cảm thấy nếu cậu không vạch trần mọi thứ thì Reo sẽ chẳng đời nào hé miệng kể về vấn đề của cậu ta.


“Hôm qua, lúc cậu về phòng tôi còn chưa ngủ. Cậu quay về sớm như vậy mà lại trằn trọc cả đêm, hẳn trong lúc đi dạo đã gặp chuyện gì đó,” Đối diện với ánh mắt người kia, Chigiri thản nhiên nói nốt, “hoặc một ai đó.”


Sau vài giây im lặng, Reo khẽ thở dài, “... Cậu đang học làm thám tử đấy à?”


Xác nhận được phán đoán của mình, Chigiri hỏi tiếp, “Vì sao Nagi lại xuất hiện ở tầng này?”


“Ai mà biết.”


“Cậu không hỏi?” Vừa dứt lời, Chigiri chợt “à” lên một tiếng, “Cậu không ra bắt chuyện với cậu ta. Cũng đúng, vị thiếu gia đây kiêu ngạo thế cơ mà. Đời nào cậu chịu bắt chuyện với người bỏ mình ở lại.”


Reo tặc lưỡi, không giải thích gì thêm, cũng không phủ nhận lời cậu. Cậu trai tóc đỏ thấy thế bèn hỏi tiếp, “Vậy chuyện giữa hai cậu là thế nào?”


“Cậu nghĩ thế nào thì nó là thế đó.”


“Ý nghĩ của tôi là thế này: lúc trước cậu có nói về nửa năm chơi bóng và thành tích bất bại gì đó nên tôi nghĩ các cậu thân nhau nhờ bóng đá. Cậu thích Nagi trong thời gian đó nhưng không nói ra, đến khi Nagi bỏ đi thì mới bắt đầu tự gặm nhấm mối tình đơn phương của mình.” Nói đến đây, Chigiri chợt nhận ra, “À khoan, cậu còn muốn cướp người về nữa, hẳn là trong vô thức cậu đã cho rằng Nagi là của cậu rồi nhỉ? Chậc, đúng là người giàu nào cũng mắc chứng ám ảnh sở hữu.”


“... Ai bảo cậu thế?”


“Tiểu thuyết.” Chigiri nhún vai, “Tôi nghĩ có đúng không?”


“Không… hẳn.” Reo lẩm bẩm, “Đúng hơn là, chúng tôi quen nhau nhờ bóng đá. Tôi tình cờ phát hiện ra tài năng của Nagi và thuyết phục cậu ấy tham gia đội bóng của trường. Trước khi vào đây Nagi không thực sự… hứng thú với bóng đá. Sau trận đấu với các cậu thì cậu ấy hứng thú, nói mình muốn thử và bỏ tôi lại. Vậy đấy.”


“Cậu nói trước khi vào đây Nagi không hứng thú với bóng đá…” Chigiri băn khoăn, “Vậy cậu ta đá bóng vì điều gì?”


Reo nhíu mày.


“Nagi từng nói chơi bóng cùng tôi rất vui.”


“Vui á? Nghe cảm tính thật đấy.” Chigiri ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại, “Vậy tại sao Nagi lại vào đây? Cậu ta đâu hứng thú với bóng đá? Sao lại tự nhốt mình trong một nơi chỉ có bóng đá thế này?”


“Bởi vì… tôi đã rủ cậu ấy. Chúng tôi có một lời hứa rằng sẽ luôn sát cánh bên nhau, vì thế cậu ấy đến đây cùng với tôi. Đó là chủ ý của tôi.”


“Hiểu rồi,” Chigiri kết luận, “ban đầu cậu cảm thấy mình cần có trách nhiệm và nghĩa vụ vì đã lôi kéo cậu ta. Nhưng sau đó Nagi thất hứa và bỏ cậu lại, nên giờ thì cậu muốn đánh bại cậu ta và cướp người về.”


Reo trầm ngâm một thoáng rồi khẽ thở dài, “Đúng thế, có vấn đề gì không?”


“Không hẳn, thực ra tôi có thể chấp nhận lý do này.”


Hẳn bởi vì ảnh hưởng từ những tháng ngày chấn thương trong quá khứ nên Chigiri phần nào hiểu được cảm giác khi đánh mất một thứ gì đó có ý nghĩa với mình. Có lẽ chính vì thế mà lúc này cậu bỗng dưng đồng cảm một chút với tình trạng của người kia.


Mắt hồng ngọc đảo qua người bên cạnh, Chigiri hỏi một cách thẳng thắn, “Vậy cậu tính xử lý sao với vụ đơn phương kia? Có định nói ra không?”


“Không đời nào!” Nói đến đây, giọng Reo dần chìm xuống, hóa thành những thanh âm tủn mủn, “Cậu ta bỏ tôi đi, vì thế cũng không xứng đáng biết được tình cảm của tôi.”


Giọng điệu giận dỗi như trẻ con. Ý nghĩ này khiến Chigiri bật cười, “Thiếu gia đây mạnh miệng ghê. Nếu không phải hôm qua thấy cậu đáng thương như vậy thì có khi tôi tin cậu nói thật rồi đó.”


“Cậu đúng là tiểu thư lắm điều.”


“Bị lây nhiễm bởi anh hùng lắm điều.” Chigiri thản nhiên quy chụp mọi chuyện lên người đồng đội còn lại. Nhắc đến cậu chàng kia, cậu lại nói, “Chẳng biết Nagi có còn chung đội với Isagi và Bachira không, nhưng mình vẫn nên thảo luận chuyện này với Kunigami.”


Lần này thì Reo đồng tình với cậu.


“Nhắc mới nhớ,” Cậu trai tóc tím đặt bình nước xuống ghế rồi hỏi, “cậu ta đâu rồi?”


“Nhà tắm. Tôi cũng đang định đến đó đây.” Chigiri đứng lên, liếc về phía người kia, “Đi cùng đi.”


Hai người đối mắt khoảng chừng vài giây. Rốt cuộc Reo đứng lên cất bước cùng với cậu.


...


Lúc trông thấy đám người nhóm Isagi đang ngâm chung bồn tắm với Kunigami, Chigiri đột nhiên cảm thấy việc cậu kéo Reo đến đây lúc này là một sai lầm. Bắt gặp bóng lưng của Nagi, cậu trai tóc đỏ bất giác liếc sang người bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt Reo dần trầm xuống. Một sự lạnh lùng đầy dữ dội, ấy là suy nghĩ đầu tiên bật ta trong tâm trí Chigiri. Cậu thở dài nói với người kia.


“Cậu về trước đi.”


“Sao tôi phải về?” Reo nhướng mày, “Nếu đã gặp ở đây rồi thì tuyên chiến luôn đi.”


Hy vọng mọi thứ không biến thành một mớ hỗn độn. Chigiri thầm nghĩ trước khi tiến về phía mấy người kia. Sự thực chứng minh rằng cậu đã đoán sai rồi. Đối diện với Nagi, Reo lại không hề nóng nảy như trong tưởng tượng của cậu. Ngược lại, Chigiri phát hiện ra, càng vào những lúc thế này Reo lại càng bình tĩnh và lạnh nhạt.


Về phía Nagi…


Cậu trai tóc đỏ quan sát khuôn mặt vô cảm của người kia hơi bừng sáng khi trông thấy Reo, cảm giác có điều gì không đúng lắm. Tại sao trông Nagi lại giống như đang vui mừng trong tình cảnh này? Chigiri băn khoăn. Có phải cậu hiểu sai điều gì rồi chăng?


Chưa phán đoán xong, cậu đã thấy Nagi rẽ nước hướng về phía Reo, cất giọng vui vẻ.


“Nghe này, Reo, từ lúc đó tớ đã luyện tập rất nhiều…”


Câu nói của cậu trai tóc trắng bị một tiếng “chát” phũ phàng cắt ngang. Chigiri xuýt xoa trong lòng, cảm thấy diễn biến này xem chừng thú vị hơn cậu nghĩ. Cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự dữ dội phía sau dáng vẻ bình thản và hững hờ của Reo. Nagi đang đứng quay lưng với cậu nên cậu chẳng thể trông thấy được phản ứng của người kia. Chigiri bỗng dưng tò mò, rốt cuộc lúc này Nagi đang cảm thấy thế nào.





“Thôi đi.”


Khoảnh khắc cánh tay bị hất ra, Nagi bỗng cảm thấy cơ thể cậu như bị một sức ép đè nặng đến nỗi mất thăng bằng. Cái hất tay kia giống như một cú đánh úp đột ngột khiến cậu thoáng sững sờ. Cậu đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của người đối diện, cảm thấy không thể tin nổi.


Reo chưa từng tỏ thái độ như vậy với cậu. Reo chưa từng nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ đó. Bên trong đôi con ngươi tím biếc kia vẫn thường là những tia sáng lấp lánh và rạng ngời. Nhưng giờ đây chúng trầm xuống, tựa như đáy biển thẳm sâu và tăm tối, đâu đó còn mang theo một thứ cảm xúc mà cậu chẳng thể hiểu nổi. Reo vốn dĩ không phải là biển cả xa xôi và lạnh lẽo. Cậu ấy là mặt trời, là sự sống, là ánh sáng và hơi ấm nuôi dưỡng những mầm cây.


Nagi hụt hẫng và bối rối. Cậu vẫn cho rằng khi gặp lại người kia sẽ nhìn cậu một cách dịu dàng và ngợi khen sự cố gắng của cậu. Nhưng tại sao... tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?


Tại sao Reo lại nói…


"Tao và mày, giờ là đối thủ."


Những người còn lại trong bồn tắm im lặng. Đến một tên lắm chuyện như Barou còn không mở lời phàn nàn. Reo vẫn ngồi đó, đưa mắt quan sát cậu với vẻ khinh khỉnh đầy lạ lẫm. Khoảnh khắc ấy, Nagi sực nhận ra.


Reo không cười.


Tại sao nụ cười lại biến mất trên khuôn mặt cậu ấy?


Đến đây, một cảm thứ cảm xúc nặng nề và ngột ngạt dội vào tâm trí cậu. Nagi chợt nhớ, lần cuối cậu cảm thấy Reo khác thường chính là vào cái hôm cậu chạy đến nhà người kia, chứng kiến sự suy sụp của cậu ấy lúc chú chim cánh trắng kia biến mất. Nguồn năng lượng rực rỡ và chói lòa Reo vẫn luôn mang theo bên mình như tắt ngấm. Sau đó, khi Nagi vươn tay về phía người kia, trong thoáng chốc tất cả giác quan đều đã biến đổi. Lớp đệm da trên ghế sofa rất dễ chịu. Trần nhà thạch cao có màu trắng tinh. Nắng chiếu qua khung cửa kính, những đốm bụi li ti nhảy nhót trên mái tóc nhuộm sắc chạng vạng. Cậu trai hướng ánh nhìn xuống dưới, đầu cúi đến gần sát khuôn mặt cậu. Lúc đó, Nagi đã chẳng nhận ra những xao động đầy phức tạp bên trong đôi mắt người kia. Nhưng giờ đây cậu bỗng phát hiện, từ khoảnh khắc ấy, hình như có thứ gì đó đã nghiêng lệch.


Bất thường.


Lạ lùng.


Chệch quỹ đạo.


Phát hiện này khiến Nagi nảy sinh một nỗi hiếu kỳ, thứ mà chóng bị hòa tan vào cảm giác hoang mang và uất ức.


Cậu là cộng sự của Reo, không phải đối thủ.


Cách mà Reo vạch rõ ranh giới giữa bọn họ thật vô lý!


Nagi đứng bất động tại chỗ, đôi con ngươi màu xám dần trầm xuống. Cậu cảm thấy bản thân thật ngờ nghệch vì chỉ nghĩ đến những viễn cảnh tốt đẹp khi bọn họ tái hợp. Nhưng mọi thứ chẳng bao giờ đi đúng hướng cậu nghĩ.


Trời ạ. Nagi than thở trong lòng.


Thật phiền phức.


Cậu muốn nhanh chóng kết thúc sự phiền toái này.





Sau khi Isagi thay mặt cho ba người kia chấp nhận lời tuyên chiến, Reo là người đầu tiên rời khỏi phòng tắm chung.


Thú thực thì, cậu không thể chịu đựng nổi bầu không khí trong căn phòng đó thêm một giây khắc nào. Vẻ mặt bất mãn của Nagi khiến cậu cáu tiết. Cái quái gì thế? Nagi có quyền gì mà tỏ thái độ với cậu khi chính cậu ta là người quyết định bỏ đi và để cậu lại?


Reo không thể thôi tức cười khi thấy người kia tỏ ra đáng thương như thể cậu ta mới là người bị bỏ mặc. Cậu phát ốm khi phải thở chung một bầu không khí với Nagi, vì thế cậu quyết định bỏ đi. Dẫu đang chết chìm trong nỗi hằn học và tủi hờn, Reo vẫn đủ tỉnh táo để tách bản thân ra khỏi nguồn cơn khiến cậu trở thành thế này.


Bởi vì đây không phải trong mơ. Cậu chẳng thể tùy ý làm bậy, cuốn lấy Nagi và chất vấn cậu ta, hay nói những lời mùi mẫn và ủy mị. Thứ giữ cậu lại không chỉ là thực tại trớ trêu mà còn là lòng tự tôn cứng rắn nằm sâu bên trong cậu - ngụy trang bởi thái độ gai góc mà cậu khoác lên như một lớp áo giáp phòng vệ. Cậu có thể khóc, nhưng cậu sẽ không bao giờ khóc trước mặt Nagi. Nagi không có tư cách trông thấy phần người thảm hại và khốn cùng của cậu.


Reo đến chỗ thay đồ, lấy bộ đồ ngủ trong tủ mặc vào. Điều khiến cậu không ngờ là Nagi lại bám theo cậu ra ngoài. Reo cứ nghĩ rằng mình đã tỏ rõ thái độ đến mức đó rồi thì người kia phải hiểu ý cậu, nhưng không, cậu chẳng bao giờ biết được trong bộ não của con người khác thường kia hàm chứa những gì. Lúc trước cậu đã cố gắng để hiểu, nhưng giờ thì không. Cậu không quan tâm nữa.


Vì thế, Reo lờ đi ánh mắt mong chờ của Nagi, dợm bước ra ngoài. Nhưng trước khi cậu bước đến cánh cửa, tầm mắt cậu bị một bóng đen chắn ngang.


Một. Lần. Nữa!


Nagi lại ngáng đường cậu một lần nữa. Cơn phẫn nộ đã dần lắng xuống một lần nữa sục sôi, Reo phát hiện mớ dây thần kinh neo giữ lý trí bên trong bộ não cậu đang lần lượt đứt gãy. Cậu trai tóc tím lạnh lùng nhìn khuôn mặt bình thản đến đáng ghét của đối phương, xẵng giọng.


"Tránh ra!"


Giọng cậu đặc mùi thuốc súng, và nếu Nagi tinh ý một chút thì sẽ nhận ra tâm trạng cậu hiện tại. Reo cảm thấy vừa rồi, tất cả mọi người đều ý thức được trạng thái của cậu. Nhưng tất nhiên rồi, Nagi chẳng bao giờ là một người tinh ý. Nagi có thể nhạy bén với nhiều chuyện, nhưng sẽ không bao giờ nhạy bén với cảm xúc của những người xung quanh. Bởi vì cậu ta đã sống đơn độc quá lâu rồi, như một người rừng bị ngăn cách khỏi thế giới vật chất của loài người, rồi dần mất đi liên lạc và kết nối với những thứ đơn giản nhất - tỷ dụ như tình cảm.


“Cút ra chỗ khác, Nagi!” Cậu gằn giọng.


Nagi không đáp lời, chỉ lắc đầu, tiếp tục nhìn cậu một cách bướng bỉnh. Reo tập trung ánh nhìn lên khuôn mặt người kia, cố gắng lờ đi sự thật rằng Nagi vẫn đang ở trần. Nửa cơ thể cậu trai phơi bày ra trước mắt cậu và chết tiệt, mặc dù đang cáu tiết thì cậu vẫn không khỏi nhớ lại giấc mơ hôm qua.


Trong một thoáng, Reo chợt có ý nghĩ. Nếu lúc này cậu đẩy Nagi xuống, ngồi lên người cậu ta, giữ lấy bả vai cậu ta và cúi xuống hôn cậu ta, liệu Nagi có còn giữ nguyên vẻ mặt bình thản khốn kiếp kia không! 


Viễn cảnh kia vừa lướt qua tâm trí, bụng cậu bỗng trở nên nhộn nhạo. Reo bắt đầu chửi thề thứ phản ứng sinh lý tự nhiên của con người vài trăm lần trong đầu. Mẹ kiếp! Đây chính xác là lý do cậu không bao giờ muốn ngâm bồn chung với Nagi!


Trong tình huống này, thật ngạc nhiên là cậu vẫn có thể kiềm chế. Đôi khi sức chịu đựng của con người là thực sự là một thứ kỳ diệu. Mỗi khi cậu cảm thấy lý trí của mình đang trên bờ vực sụp đổ thì thực tại vẫn có thể níu giữ nó lại. Cậu hít một hơi, nghiến răng lặp lại lần nữa.


“Tránh con mẹ nó ra, Nagi!”


Nagi vẫn không tránh. Thay vào đó, cậu ta nói:


“Reo, cậu giận tớ.”


Giọng điệu Nagi nghe mới uất ức làm sao! Reo đột nhiên muốn bật cười. Tất nhiên rồi! Vừa rồi cả bốn người còn lại trong cái bồn tắm kia đều biết rõ rằng cậu đang tức giận. Thế quái nào cậu có thể không tức giận khi bị bỏ lại? Thế quái nào cậu có thể không tức giận khi thấy Nagi làm như giữa hai người bọn họ chưa hề có chuyện gì xảy ra? Điều khiến Reo thấy nực cười nhất là cái người bỏ cậu đi, nguồn cơn của mọi thứ, đến tận lúc này vẫn chẳng nhận ra vấn đề nghiêm trọng trong mối quan hệ của bọn họ.


Reo đã từng ổn với sự thờ ơ của Nagi. Giờ thì cậu căm ghét điều đó.


“Đúng.” Cậu đáp cộc lốc.


“Tại sao?”


Reo ngẩng lên nhìn người kia, đôi mắt tím mở to, gần như choáng váng.


Thật. Luôn. Đấy. À?


Cậu ta còn dám hỏi “tại sao”?


“Biến mẹ đi!”


Reo xoay người lại, dợm bước trở vào phòng tắm chung. Nếu Nagi nhất quyết muốn ngăn cậu rời khỏi đây thì khỏi đi nữa, cậu về buồng tắm lại lần hai! Sao cũng được, Reo lẩm bẩm mấy tiếng gắt gỏng. Miễn Nagi khuất khỏi tầm mắt cậu là được!


Nhưng khi cậu trai vừa mới bước được nửa bước, cổ tay cậu đã bị người kia giữ lại. Reo lập tức giằng ra, chẳng ngờ Nagi lại bị cậu kéo về phía trước theo quán tính. Người Nagi đổ về phía cậu, đột ngột đến mức cậu không kịp phản ứng, cứ thế ngã về phía sau. Lưng cậu đập xuống sàn nhà, không đến nỗi quá đau đớn, nhưng hẳn sẽ để lại vết bầm trên da. Reo cứ nghĩ Nagi cũng sẽ ngã xuống, nhưng cuối cùng sức nặng mà cậu mường tượng lại không đổ ập lên người cậu. Thay vào đó, có một bóng đen đã khuất lấp ánh sáng chiếu về phía cậu.


Tay hai Nagi chống lên sàn nhà, một chân chen vào giữa hai chân cậu, chính thức kẹp cậu ở giữa. Ngược sáng, Reo nhất thời không đọc rõ được biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, chỉ nghe một giọng nói trầm và lạnh cất lên.


“Giải thích đi.”


Cậu trai tóc tím bật ra một tiếng cười phẫn nộ.


“Cái đéo gì?” Cậu phải giải thích cái mẹ gì cơ?


“Tại sao cậu giận tớ?”


Reo cảm thấy trắng đen đều đảo lộn cả lên rồi. Thế quái nào Nagi lại làm như cậu ta mới là bên bị tổn thương trong câu chuyện này? Trong khi rõ ràng cậu mới là người bị bỏ lại?


“Tránh xa tao ra!” Reo gắt gỏng.


“Trả lời tớ trước.”


“Việc đéo gì mà tao phải giải thích cho mày?”


“Vậy tớ không tránh.”


Nagi ngang ngạnh nói. Đôi mắt xám chăm chú quan sát người phía dưới, mang theo sự tò mò thuần túy của một đứa trẻ. Dẫu đang bực bội vì thái độ vô lý của Reo, cậu trai tóc trắng vẫn khó tránh khỏi việc cảm thấy hiếu kỳ.


Kể từ lần chạm mặt đầu tiên, Nagi vẫn luôn ngước nhìn Reo. Cậu chưa từng nghĩ rằng khi đổi lại vị trí giữa bọn họ, mọi thứ lại trở nên khác biệt và kỳ khôi tới vậy. Từ trên cao nhìn xuống, Reo trông thật...


Nhỏ bé.


Trong tình huống bình thường, không ai lại đi ví von cậu trai một mét tám lăm với cụm từ “nhỏ bé”, nhưng ở đây, hình thể chỉ mang tính tương đối. Thứ mà Nagi đang nghĩ đến phần nhiều thiên về cảm giác tồn tại trên người kia, một hình dung đôi phần trừu tượng. Cậu vẫn luôn cho rằng Reo thật cứng cỏi, mạnh mẽ và dùng tất cả những từ ngữ mĩ miều mỗi khi nghĩ về người kia. Mãi đến lúc này, Nagi mới chợt nhận ra: Reo nào phải sự tồn tại hoàn mỹ, vĩ đại và thần thánh như thế. Reo chỉ là một con người bình thường, sẽ có lúc mệt mỏi, sẽ có lúc ủ rũ, sẽ có lúc bực bội và cáu gắt, cũng sẽ có lúc mong manh.


Ồ! Là vậy nhỉ?


Nagi chợt hiểu ra điều gì đó. Cái cảm giác lạ lẫm khi cậu xoay người bước đi rốt cuộc cũng hiển lộ rõ ràng hơn một chút. Cậu chăm chú quan sát người phía dưới đang nhíu chặt đôi mày, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cáu kỉnh trên khuôn mặt đẹp đẽ kia.


Reo đang bực.


Nhưng Reo vẫn đẹp.


Tại sao nhỉ? Nagi tiếp tục tò mò. Tại sao cậu lại cảm thấy người kia thật đẹp trong tình huống này?


Nagi biết Reo vẫn luôn là một người đẹp. Nhưng mà hiện tại… có một thứ gì khang khác, chỉ là cậu không tài nào bắt được ngọn nguồn của sự khác biệt đó. Có quá nhiều câu hỏi tại sao trong tâm trí Nagi. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ về chúng thì đã thấy Reo vùng vằng muốn thoát ra.


Nagi nhanh chóng giữ lấy hai cổ tay đối phương, đối chọi với sự phản kháng dữ dội của Reo. Cậu biết người kia rất khoẻ (tất nhiên rồi, cậu ấy có thể cõng cậu nguyên một quãng đường dài), nhưng Nagi cũng đã luyện tập chăm chỉ lắm. Thường ngày cậu lười dùng sức, nhưng cậu biết nếu đọ kèo thể lực thì chưa chắc đã chịu thua Reo.


Sự thật chứng minh rằng Reo không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cậu, tuy rằng phần lớn do vị trí của người kia quá bất lợi.


Reo ngước lên nhìn Nagi, phía sau dáng vẻ chán ghét dường như còn ẩn chứa một điều gì khác, một thứ cảm xúc mà Nagi của hiện tại khó lòng hiểu nổi. Cậu lẳng lặng nhìn người kia, chờ đợi một câu trả lời. Nhưng tất cả những gì cậu đợi được chính là...


"Tránh ra, Nagi." Reo thôi không giãy giụa nữa, chỉ lạnh lùng nhìn cậu. "Đây là giới hạn cuối cùng của tao."


Ánh mắt sắc bén của người kia giống như một lưỡi dao kề lên cổ cậu. Nagi chợt nhớ, trước đây có lần cậu hỏi Reo có cảm thấy cậu phiền phức không, Reo đã đáp rằng những thứ nằm trong giới hạn của cậu ấy thì đều không phiền phức.


Vậy ra đây chính là giới hạn của Reo.


Nagi bỗng cảm thấy, sự tò mò trong cậu giống như một sợi dây quấn quanh trái tim và bóp nghẹt từng nhịp đập. Càng muốn biết nhiều, Nagi lại càng thêm hoang mang. Trong chuyện này, rốt cuộc thứ gì đã đẩy mối quan hệ của cậu và Reo đi đến giới hạn?


Nagi thực lòng không hiểu nổi. Hay đúng hơn, cậu không muốn hiểu. Cậu muốn sửa chữa. Nhưng chẳng biết vì sao càng cố chắp vá thì vết rách lại càng lớn hơn. Sự xa cách của Reo khiến cậu cảm giác được nguy cơ, nhưng cậu càng cố hỏi, Reo lại càng thêm lạnh lùng.


Nagi chỉ không rõ, đến cùng cậu phải làm thế nào.


Nagi vẫn cố chấp không tránh đi, cũng không đáp lại lời Reo. Lần này cậu trai tóc tím không lên tiếng, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt kia đối diện với cậu. Nagi chưa bao giờ để tâm đến cách mọi người nhìn cậu, nhưng lúc này, trước ánh nhìn lạnh nhạt và xa cách của Reo, cậu chợt cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại. Cậu chưa từng trải qua cảm giác này, thật khó chịu, thật bực bội, thật... đau đớn.


Nagi không phải loại người quen với nỗi đau.


Trong bất giác, cậu muốn né tránh cảm giác ấy, né tránh ánh mắt của Reo. Nhưng đồng thời, cậu lại chẳng muốn để Reo đi. Cậu muốn một lời giải thích, một câu trả lời cho thái độ lúc này của người kia. Reo nói rằng đây chính là giới hạn của cậu ấy…


"Vậy thì phá bỏ nó đi." Nagi cất tiếng, sau đó trông thấy biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt người kia từ từ vỡ vụn. Cậu trai tóc tím bàng hoàng nhìn cậu, hỏi lại.


"... Cái gì?"


"Phá bỏ giới hạn của cậu và giải thích cho tớ."


Rồi, cậu thấy Reo bật cười. Người phía dưới gần như cười phá lên, nhưng tiếng cười lọt vào tai Nagi chỉ khiến cậu thêm bí bách. Cậu rất quen thuộc với những nụ cười của Reo. Cách Reo cười lúc này trông thật lạ lẫm. Mặc dù lạ lẫm, Nagi vẫn biết đây không phải kiểu cười vui vẻ.


"Nagi, cậu vẫn luôn như vậy." Reo nói trong tiếng cười đứt quãng, thoạt nghe lại giống như tiếng nức nở vô vọng. "Cậu thay đổi, nhưng cũng chẳng hề thay đổi."


Nagi nhíu mày.


"Cậu không biết tôi đang nói đến điều gì. Cậu cũng chẳng quan tâm."


Không đúng, cậu vẫn luôn quan tâm đến Reo. Nagi còn chưa kịp phản bác, người phía dưới đã chợt vươn tay chạm vào hai bên má cậu. Xúc cảm ấm áp thân quen truyền đến làn da khiến Nagi thoáng sững sờ. Chưa để cậu kịp phản ứng, người kia đã vòng tay ra phía sau gáy, kéo cậu xuống dưới.


Khi cánh môi cậu chạm vào một thứ mềm mại và ấm áp, cơ thể Nagi chợt cứng đờ. Bàn tay Reo luồn vào trong tóc cậu, nhưng lúc này cậu chẳng thể chú ý tới điều gì khác ngoại trừ xúc cảm kia. Hơi ấm dần lan ra khắp cơ thể cậu, rồi dần trở nên nóng rẫy như ngày hạ chí. Nagi vốn không thích những ngày hè bỏng rát. Nhiệt độ từ ánh mặt trời chói chang dễ khiến cậu mệt mỏi và ủ rũ. Thế nhưng, lúc này đây, nhiệt độ từ đôi môi Reo lại khơi dậy một thứ vốn luôn ngủ yên nơi đáy lòng cậu. Từng tế bào trong cơ thể cậu như tuyết gặp ánh nắng, bắt đầu tan chảy cùng với mạch suy nghĩ. 


Nagi ngẩn ngơ trước hành động đột ngột kia, ngay sau đó, cậu bỗng cảm giác trời đất chao đảo. Nhân khi cậu đang lơ là, Reo dùng sức đẩy cậu sang một bên, đảo ngược vị trí giữa hai người. Tâm trí Nagi vẫn còn đang kẹt lại trong nụ hôn kia, chỉ ngẩn ngơ ngước nhìn người tóc tím.


Gò má cậu trai đỏ ửng như vầng dương những buổi chiều hai người tập bóng. Đôi mắt tím biếc kia vẫn nhìn cậu một cách lạnh lùng, thế nhưng lúc này Nagi chỉ cảm thấy trái tim cậu - thứ mà trước nay cậu chưa từng để ý đến sự hiện diện - đập loạn lên như thể cậu vừa hoàn thành bài chạy nước rút trên sân bóng đỏ hỏn ánh tà dương. Cậu nằm xuống thảm cỏ xanh, bắt đầu đủ loại than thở và mè nheo chỉ để trốn khỏi nửa buổi tập bóng. Những lúc ấy, Reo thường sẽ quở trách cậu vài câu, rồi cuối cùng vẫn dung túng cho sự lười biếng của cậu. Khi được Reo cõng trên lưng, Nagi đã nghĩ, cậu chẳng cần chiếc limousine nào cả, bởi vì lưng của Reo đã là chiếc limousine ấm áp và vững vàng nhất rồi.


"Đây chính là hệ quả của việc phá bỏ giới hạn, Nagi." Giọng Reo trầm xuống, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng. Từ ánh mắt người kia, Nagi biết rằng mọi chuyện không những không tốt lên, mà ngược lại, nó vẫn tiếp tục lao nhanh xuống con dốc dựng đứng trên một chiếc xe vừa mới đứt phanh.


“Reo...” Nagi cất tiếng, chợt nhận ra giọng nói mình nghe chẳng còn chút sức lực nào.


Bàn tay đang đặt trên gò má cậu thoáng run lên. Reo lướt qua khuôn mặt cậu rồi di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên cổ. Đến đây, đôi con ngươi màu tím xinh đẹp kia cuối cùng cũng hơi dao động. Nét lạnh lùng trong đôi mắt người kia dường như dần vơi bớt.


“Reo, tớ...”


“Đừng gọi tên tôi!” Reo thốt lên kèm theo vài từ lẩm bẩm như “chết tiệt” hay “khốn nạn” gì đó. Nagi không nghe rõ, song cậu còn chưa kịp hỏi lại đã thấy Reo bổ sung, “Đừng gọi tên tôi... bằng giọng điệu đó, tên khốn nhà cậu.”


Nagi không hiểu giọng điệu đó là giọng điệu gì mà khiến Reo mắng cậu là đồ khốn. Tại sao cậu lại là đồ khốn khi vừa mới bị Reo cưỡng hôn?


Nagi nhất thời không thể lý giải nổi hành động của người kia, chợt thấy Reo đứng dậy. Lúc này cậu mới sực nhớ ra Reo vẫn chưa đề cập đến nguyên do cậu ấy tức giận. Cậu hé miệng định chất vấn lần nữa, nhưng rồi nhanh chóng bị câu nói của Reo cắt ngang.


“Nagi, mỗi khi nhìn cậu tôi lại liên tưởng tới tuyết trắng phủ ngợp trời đông. Cậu giống như bông tuyết thuần khiết và lạnh lùng. Dù có cố đến mấy tôi cũng không thể bước vào lãnh địa lạnh lẽo đó.”


Nagi lắc đầu. Không đúng, Reo sai rồi. Cậu ấy vẫn luôn hiện diện trong thế giới của cậu, trong mỗi bước chạy và mọi ngóc ngách trí nhớ cậu.


Cậu vẫn luôn ghi nhớ mọi thứ về Reo.


Đối với cậu, Reo là…


“Vậy nên tôi không cố bước vào nữa. Thay vào đó, tôi sẽ kéo cậu đến lãnh địa của mình. Tôi sẽ giành lấy cậu cho bản thân tôi.”


Nagi khựng lại, kinh ngạc nhìn người kia. Đôi mắt Reo ráo hoảnh, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy chúng long lanh như phủ ngập hơi nước. Trước khi cất bước rời đi, Reo bình tĩnh buông một câu.


“Chúng ta đến nơi này là để học cách trở thành một người vị kỷ, đúng chứ?”


Cậu biết Nagi sẽ hiểu, bởi vì Nagi cũng như vậy khi bỏ cậu ở lại.


Xét cho cùng, tất cả bọn họ đều sẽ đi theo cái tôi của mình.


Khi khép lại cánh cửa và bỏ người kia ở phía sau, không hiểu sao Reo chợt cảm thấy đêm nay cuối cùng cậu cũng có thể ngủ được một giấc tử tế.


Recent Posts

See All
[Tuyết vũ] 19 - Treo tình.

*đặt từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Thục Linh. Qua rất nhiều tất bật Tôi cũ hơn câu thơ Người ngược xuôi quên nhớ Tình treo ngay giấc...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page