top of page

[mắt bão] 1; gió nổi lên rồi

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Jan 23, 2024
  • 13 min read

Cục khí tượng Nhật Bản quan trắc và dự báo rằng khoảng mười chín giờ ngày mười ba, bão lớn sẽ đổ bộ trực tiếp vào các đảo, đất liền vùng Kanto và lân cận, nâng mức độ cảnh báo từ cấp 3 lên cấp 4. Tất cả những chuyến bay trong tầm giờ chiều tối đều đã được gấp rút lên lịch lùi ngày bay. Hệ thống liên lạc quá tải, giao thông tắc nghẽn, những đoàn khách trong những chuyến hạ cánh cuối cùng mắc kẹt tại sân bay.


Giữa bầu chập choạng, phía bãi cỏ ngút ngát nối tới khu vực dân cư xa xa, người thanh niên cao mét chín lặn lội ngược chiều gió, tay giữ chặt chiếc máy cơ Sony chuyên dụng. Cỏ thét gào cùng gió, chân mây đen đặc từng cụm, ùn ùn kéo tới. Gió tốc chiếc hoodie xám và ống quần jogger của cậu cùng bạt ngàn phiến cỏ. Lẫn trong gió lộng, Nagi ngửi thấy mùi không khí ẩm ương, dậy nồng cái nực nội suốt mấy ngày trước bão. Từng mảng bê tông bốc mùi nhựa đường, quyện với hương cỏ cây quanh quất. Cậu hướng máy, đi đi lại lại tìm góc căn chỉnh trong lúc chờ bão tới, hy vọng có thể hoàn thiện được mấy tấm cuối cho bộ ảnh hiện tượng thời tiết cực đoan.


Sân bay vốn luôn náo nhiệt giờ lặng thinh. Tiếng động cơ vù vù thường ngày lúc này biệt tăm biệt tích. Từ chỗ thảm cỏ nối với đường băng trông ra, những chiếc phi cơ khổng lồ yên lặng đợi giông, nằm im lìm và bất động dưới tảng mây đặc dày. Cặp mắt xám quét qua không gian tịch mịch hiếm hoi ấy, Nagi bỗng rời khỏi vị trí ban đầu, qua đường băng chạy thẳng vào khu vực sân bay.


“Những chú chim sắt cũng phải hạ mình trước giông tố”, ý tưởng đó xẹt qua tâm trí cậu thanh niên. Nagi đứng trên lề cỏ, nâng ống kính chụp một tấm, lấy khoảng trời ù đặc làm phông nền và máy bay làm chính thể.


Hoàn hảo! Cậu chắc mẩm đã bắt được khoảnh khắc phi thường, nhanh gọn lia ống kính sang bên, căn chỉnh độ sâu trường ảnh và chụp thêm vài tấm nữa trước khi quay lại vị trí ban đầu.


Chợt, trong ống kính xuất hiện một bóng người. Nagi thấy hơi lạ kỳ. Giờ này mọi công tác trên sân bay đều đình trệ mà vẫn còn nhân viên túc trực ư?


Cũng có thể là ma, ý nghĩ khác lướt qua, cậu chỉnh khẩu độ, tăng tiêu cự tới gần hơn.


Người nọ mặc đồng phục công tác, quần âu giày da, trên sơ mi tay dài thắt cà vạt nghiêm chỉnh. Mái đầu đen bị gió thổi loạn, áo trắng phập phồng tung bay. Anh đút tay vào túi quần, lưng quay về phía cậu, đầu hơi ngẩng, có vẻ đang chăm chú nhìn chiếc phi cơ nằm lặng giữa bốn bề lồng lộng. Có vẻ không phải ma mà chỉ là nhân viên công tác bình thường, Nagi vừa nghĩ vừa chỉnh tiêu cự đến gần cực đại. Đúng lúc ấy, người kia nhìn về phía cậu.


Mây đen quánh đặc phía chân trời như thể một vòng xoáy trôn ốc, méo mó xoáy quyện phía sau người kia. Cảnh tượng ấy đẹp và sinh động vô cùng, hoàn toàn phù hợp cho bộ ảnh của cậu. Thế nhưng lúc này Nagi bỗng cảm thấy, vòng xoáy chân mây cũng không thể sâu hút và vần vũ như ánh mắt người nọ. Gương mặt anh điềm tĩnh và trầm lặng, nhưng đôi đồng tử xanh thẫm kia lại như phản chiếu nguyên trời giông tố sau lưng.


Lúc bấm máy, trong đầu Nagi chợt bật ra một liên tưởng diệu kỳ.


Mắt bão.


Cậu không thể hình dung ra từ ngữ nào phù hợp hơn.


Ẩn tàng trong sắc xanh khoan thai, tĩnh lặng tột cùng ấy là những xoáy mây vần vũ đầy tràn áp lực. Nagi như trôi dạt về cái thuở nghệ thuật nhiếp ảnh mới ra đời, chứng kiến tiền nhân cố gắng thu trọn hình ảnh dưới con mắt hội họa. Phong cảnh phía sau hoen nhòe trong ống kính thanh niên, cậu bắt lấy điểm nhấn huyền diệu kia, hữu hình hóa nó bằng những cuộn phim số. Đến tận khi khoảnh khắc đặc biệt ấy lãng đãng trôi qua, Nagi vẫn thầm cảm thán thêm lần nữa.


Đó thực sự là một đôi mắt bão bùng.


*


Sân bay vắng lặng người, chỉ độc những tiếng gió rít tiêu điều.


Ngay lúc trông thấy có ống kính hướng về phía mình, sống lưng Isagi lạnh toát như ngâm trong nước đá. Anh kinh ngạc nhìn người tóc trắng đứng cách nơi anh phải đến vài trăm mét, lớn giọng hô:


"Cậu kia!"


Dù Isagi đã gần như quát lên, thế nhưng gió vù vù bên tai vẫn át hẳn đi giọng anh. Thanh niên lẩm bẩm càu nhàu gió hôm nay quá mạnh, nhanh chóng rời vị trí tiến về phía cậu trai nọ. Người kia thấy anh đến gần cũng không bỏ máy ảnh xuống, tiếp tục chụp cảnh mây giông phía sau. Isagi hơi bực trước thái độ ngang nhiên của cậu, giơ tay chắn trước mặt kính. Một nhiếp ảnh gia sẽ không cho phép mặt kính có bất cứ vết xước nào ảnh hưởng đến chất lượng hình ảnh, Nagi cũng chẳng là ngoại lệ. Trước khi người kia kịp chạm vào, phản xạ đã kéo cậu ngả về sau, chân lùi nửa bước. 


Isagi bắt hụt thì hơi ngạc nhiên, ngay sau đó thấy người đối diện đóng nắp máy, thả chiếc máy lửng lơ trước ngực. Loại máy ảnh kỹ thuật số nào cũng khá nặng, thế nhưng cậu lại treo dây quanh cổ nhẹ bẫng như không. Mắt liếc gương mặt bình thản của cậu trai cao lớn, Isagi nghiêm nghị hỏi:


"Giông sắp kéo đến, cậu ở đây nghịch gì?"


Sao bảo vệ lại để hành khách ra đây nhỉ? Lời lẩm bẩm của Isagi vùi vào trong gió.


Anh nhìn trời bắt đầu lất phất mưa, cất giọng to hơn, "Nhanh vào trong đi."


Nagi không vội trả lời, trước tiên lia mắt quan sát thoáng qua người trước mặt. Vừa rồi chỉ chụp anh đứng đơn độc giữa không gian, cậu còn cảm thấy người này khá cao. Đến gần mới thấy, anh phải thấp hơn cậu đến nửa cái đầu. Sự chênh lệch chiều cao cuối cùng cũng khiến Nagi tách mình khỏi cảm giác hùng vĩ vừa rồi.


"Tôi đang tác nghiệp." Cậu nghiễm nhiên thông báo, "Tôi đang chụp nốt mấy tấm cuối cho bộ ảnh hiện tượng thời tiết cực đoan."


Người đối diện xem chừng không tin, tay giơ ra trước.


"Thẻ công tác của cậu đâu?" 


"Có cần phiền phức thế không?"


"Có."


Nagi thở dài, cúi đầu lục lọi đống tạp nham bên trong chiếc túi thắt ngang hông. Thẻ tác nghiệp vướng cùng với tai nghe, cậu gỡ một hồi mới ra, lấy đưa cho anh.


Nhận lấy tấm thẻ kia, Isagi không lập tức xem xét mà bước thẳng về phía khu chờ sân bay. Nagi lủi thủi đi sau anh, chốc chốc lại trông ra cụm mây đen đặc đang kéo đến. Gió rít mạnh hơn, gần như có thể xô ngã một người trưởng thành. Lẫn cùng với gió là những hạt mưa ngày càng dày đặc. Nagi tiếc nuối trông ra khoảng trời mịt mù.


"Hay đợi tôi ở lại chụp thêm vài tấm nữa đã."


"Cậu khùng à? Đang giông kìa!"


"Chịu mưa một chút cũng không ảnh hưởng lắm."


Lúc trước từng có thời gian cậu phải đi tít lên mạn bắc xa xôi hẻo lánh để chụp nốt bộ sưu tập chim di cư. Quãng thời gian đó thời tiết còn khắc nghiệt hơn thế này. Khắp nơi phủ ngập tuyết trắng. Tuyết đóng thành mảng lớn dày đến gần đầu gối, càng vào sâu bên trong rừng thì lại càng buốt lạnh. Nagi đi xuyên qua màn tuyết đến hồ băng, cuối cùng cũng tìm thấy loài chim hiếm kia. Chụp xong bộ ảnh, dù đã đeo ủng dày bên ngoài thì chân cậu vẫn mất hết cảm giác, trở về ngâm nước nóng còn tím tái mấy ngày. Thế nên chút mưa bão này thực sự không thấm vào đâu. Nghĩ vậy, Nagi bèn xoay người đi ngược chiều gió, trở lại bãi cỏ ban nãy.


Nghe tiếng bước chân hóa thành tiếng chạy, Isagi ngoảnh lại, ngạc nhiên khi thấy cậu trai nọ chẳng màng giông lốc đang lũ lượt kéo đến mà tiếp tục công cuộc chụp ảnh. Phải tâm huyết thế nào mới có thể mặc kệ mọi tác nhân bên ngoài để tiếp tục tác nghiệp như vậy? Suy nghĩ kia nhất thời gợi anh nhớ tới thứ kỷ niệm cũ kỹ như động cơ đốt trong bị vứt gọn một góc xưởng, rỉ sét bám đầy và vón cục. Cổ lỗ sĩ. Tanh tưởi. Hư hoại.


Không vội vào bên trong, Isagi tìm một góc hiên trú tạm, mắt lãnh đạm dõi theo người tóc trắng thấp thoáng trên bãi cỏ ngút ngàn.


Gió va đập những bệ cửa, thổi mạnh đến mức dù đã đứng bên hiên, Isagi vẫn có thể mường tượng cái cảm giác thân thể chao đảo trong không gian cuồng quay đó. Cậu chàng này thật kỳ cục, anh vừa nghĩ vừa giơ tấm thẻ tác nghiệp kia lên, mượn chút ánh sáng từ chiếc đèn bão nhập nhòe gần đó xem xét thông tin trên thẻ.


Bên cạnh tấm ảnh chân dung, anh có thể xác nhận được một vài thông tin khác. Họ tên là Nagi Seishiro, quốc tịch Nhật Bản, 25 tuổi (ồ cùng tuổi với mình), tốt nghiệp trường Hakuho (trời mẹ cái trường dự bị Đại học top đầu Tokyo đấy). Nhiếp ảnh gia tự do, được cấp phép bởi Hiệp hội Nhiếp ảnh Nhật Bản. Hiệu lực trong vòng năm năm.


Kiểm tra số xê-ri trên thẻ, Isagi xác nhận đây đúng là thẻ tác nghiệp nhiếp ảnh hàng thật giá thật. Tần ngần lật qua lật lại tấm thẻ có vẻ hơi sờn cũ, anh sực nhận ra. Nếu phần học vấn ghi tên trường cấp ba, vậy tức là cậu Nagi Seishiro này không học lên chương trình Cao đẳng, Đại học.


Tại sao chứ? Isagi thoáng băn khoăn. Nếu vào được Hakuho thì cậu trai kia cũng phải khá thông minh. Dù trường đó dành cho mấy cậu ấm cô chiêu thật thì cũng chẳng phải dạng có thể đi cửa sau. Thêm nữa, mấy vị quyền cao chức trọng rất để ý thể diện, chẳng bao giờ để con cái họ chỉ tốt nghiệp cấp ba mà không học lên cao.


Đang miên man suy nghĩ, Isagi chợt nghe tiếng bước chân giẫm trên nền bê tông ngấm mưa. Nagi đã trở lại trước khi mưa giông trở nên quá gay gắt.


“Anh không vào trong trước à?”


Isagi chẳng hề đáp lại câu hỏi kia, chỉ liếc cậu đôi chút rồi mở cửa đi vào. Nagi vừa bước theo người kia vừa cởi chiếc hoodie dính mưa ẩm, giũ mái đầu trắng ướt nước. Hành lang sâu hút dẫn tới khu khách chờ, Isagi ra hiệu cho cậu đi theo mình vòng qua phía sau, vào trong khu vực điều khiển. Cà thẻ lên khóa tự động, anh vào phòng trực nhân viên lấy cho người kia chiếc áo khoác gió vừa với tạng người cậu. Nagi không biết hai chữ “khách sáo” đánh vần thế nào, thản nhiên nhận lấy áo mặc vào người. Mặt trong áo có một lớp đệm, vừa mặc đã ấm. Cậu ma sát đôi tay nhuốm mưa lạnh, chợt nghe anh hỏi:


“Cậu tác nghiệp giữa lúc mưa gió thế không sợ nước vào hỏng máy à?”


Nagi lắc đầu, “Dòng máy cơ chuyên dụng cho nhiếp ảnh hiện giờ hầu hết đều chống nước.”


"Đưa tôi xem.” Isagi bỗng đề nghị.


"Nó là vật bất ly thân." Nagi rề rà nói, nhưng rồi vẫn đưa vật báu của mình cho anh. Giữa chừng cậu còn chủ động nhắc nhở, "đừng đánh rơi, đừng táy máy lung tung. Đám nhiếp ảnh gia chúng tôi quý nó hơn vàng đấy."


Người tóc đen dường như đã quen với dạng máy móc thế này, không cần cậu chỉ dẫn cũng biết cách mở máy. Những tấm ảnh mới nhất chụp ảnh giông, có mấy tấm chụp cả sấm chớp, vừa sinh động vừa chuyên nghiệp. Tay nhiếp ảnh gia tự do này có vẻ cũng lành nghề, Isagi đánh giá qua quýt, toan trả máy lại cho người kia thì chợt lướt đến một bức hình. Sững sờ giây lát, anh nhíu mày, gương mặt nom hơi khó chịu.


"Cậu chụp ảnh khí tượng cơ mà, sao lại có tôi?" Anh nói một cách rất không hài lòng, "Xóa tấm đó đi."


"Nhưng tấm đó đẹp." Nagi giữ lại chiếc máy ảnh, ngụ ý không muốn xóa.


"Chụp lén là hành vi xâm phạm đời tư. Thời chiến thì không nói, nhưng giờ thời bình rồi, cậu làm gì cũng cần hỏi mẫu ảnh. Cậu là nhiếp ảnh gia thì càng cần có đạo đức nghề nghiệp."


"Anh giai à," Nagi nài nỉ bằng gương mặt vô cảm, trông chẳng có chút thành ý nào, "hy sinh về nghệ thuật chút đi."


Thấy cách nói của mình có vẻ không được hay ho cho lắm, cậu sửa lời, "Không thì tôi trả tiền bản quyền hình ảnh với ghi nguồn mẫu ảnh. Sẽ không thiệt thòi cho anh đâu, thật sự đấy."


"Tôi không cần cậu trả tiền bản quyền, tôi chỉ cần cậu xóa tấm đó thôi."


"Không xóa được."


"Cho tôi một lý do."


"Nó đẹp, anh không thấy à? Tấm đó hoàn hảo.” Nagi quả quyết, “Tôi muốn đem nó đi thi."


Isagi dứt khoát từ chối. "Các tấm khác của cậu cũng đẹp. Lấy mấy tấm khác mà thi thố."


"Các tấm khác không tạo ra được cảm giác như thế."


"Cảm giác gì?"


"Cái cảm giác mà…" Nagi hơi lười giải thích, bèn tìm một liên tưởng đủ súc tích để gói gọn cụ thể hình dung trong đầu cậu. Tuyết rơi trên đồi cát Tottori? Hotaru Ika rực sáng khi mùa xuân gõ cửa vịnh Toyama? Mây UFO? Bầu trời xà cừ? Vô vàn hiện tượng thiên nhiên kỳ thú lướt qua tâm trí cậu, nhưng chưa thực sự có thứ gì gần với định nghĩa mà cậu đang kiếm tìm.


Bão. Bão táp. Hoài bão. Gió bão. Gió? Sương gió. Gió nổi.


Đây rồi! Gió nổi.


"Le vent se lève, Il faut tenter de vivre!" Phát âm câu chữ không tròn vành, song Nagi cũng chẳng mấy để tâm. Cậu bật tay, "Chính là cảm giác đó.”


Isagi hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Nagi nghĩ người kia không biết tiếng Pháp hoặc chưa từng xem qua bộ phim kia, bèn bổ sung: "Tấm ảnh đó tạo cho tôi cảm giác: Gió nổi lên rồi, chúng ta phải sống, kiểu kiểu thế."


Trong phút chốc, Nagi cảm giác người đối diện đã hơi lung lay. Anh ngẫm nghĩ đôi chút, cuối cùng vẫn nhàn nhạt lắc đầu.


"Không." Anh nghiêm túc nói, "cái lý do nghe củ chuối hệt như đám nghệ thuật gia các cậu. Tôi nói rồi, tôi không đồng ý bản thân xuất hiện trong tấm ảnh đó. Giờ thì xin phép, tôi còn có việc đi trước."


Đây là lần đầu tiên cậu bị mẫu ảnh từ chối, Nagi cực kỳ phiền não. Phô ảnh đẹp xuất sắc. Nagi rất muốn đem tấm ảnh đó đi thi. Thế nhưng chính chủ không cho cậu cũng chẳng thể ngang nhiên lờ đi được, lỡ may người ta biết thì lại phiền. Người kia trông cứng rắn thế có thể sẽ thực sự muốn kiện tụng, nghe đã thấy nhọc lòng.


Thế là Nagi đi đến một quyết định mà cậu cho là dễ dàng hơn: thuyết phục. Nhất định phải có nguyên do khiến anh ta từ chối đưa gương mặt mình vào ảnh, cậu muốn thử tìm hiểu và xoay chuyển ý kiến của anh.


Muốn thuyết phục thành công thì đôi bên phải thân quen; muốn thân quen thì trước tiên phải liên lạc thường xuyên đã. Men theo lối tư duy mà cậu cho rằng cực kỳ hợp tình hợp lý đó, Nagi gọi anh:


"Chờ chút đã."


Isagi dừng bước, nhướng mày nhìn cậu.


"Cho tôi xin số anh."


"... Cái gì?" Gương mặt người tóc đen thoáng hiện vẻ quái gở.


"Tôi muốn xin số," Nagi hiếm khi kiên trì lặp lại, "hôm nào hẹn anh ăn cơm."


"Dở người."


Isagi không muốn tiếp tục phí lời bèn quay lưng bỏ đi. Mấy đứa làm nghệ thuật ai cũng dị hợm như ai, dù cậu ta đẹp mã thật, anh cũng chẳng muốn dùng dằng thêm chút nào. Nhưng chân còn chưa kịp bước, cổ tay anh đã bị Nagi giữ lại. Đối diện với ánh mắt có phần bướng bỉnh của người kia, Isagi thở dài, hạ giọng khuyên nhủ.


"Chỉ là một tấm ảnh thôi. Ngoài kia đầy người, lúc nào cậu cũng có cơ hội chụp lại nhiều tấm khác."


"Không được.” Nagi xem chừng cố chấp hơn bình thường, “Tôi không thể tái hiện khoảnh khắc đó lần nào nữa. Tôi chưa từng bắt gặp đôi mắt nào như thế."


Cách nói chuyện kỳ quặc qua giọng điệu bình thản của cậu lại trở nên rất đỗi tự nhiên. “Đôi mắt ấy giống như…” Ngừng lại thoáng chốc, Nagi ngẫm nghĩ đôi chút rồi mới hoàn thành mô tả của mình:


"Dù chỉ còn hơi tàn, nó vẫn không ngưng hoài bão."


Khoảnh khắc chớp nhoáng ấy khiến cậu như trông thấy lớp màn ánh sáng lóe lên giữa bão bùng, như ngọn hải đăng soi chiếu thuyền bè lênh đênh nơi sóng biển phong ba, dẫn đường cho đoàn thủy thủ mỏi mệt cập bến.


Giấu nét thảng thốt xuống đáy lòng, Isagi nhìn cậu chẳm chằm, ngầm đánh giá theo một cách không được lịch sự cho lắm. Tuy nhiên Nagi vốn chẳng có khái niệm về cung cách cư xử, cậu cũng chẳng quan tâm, cứ để mặc anh nhìn. Trước vẻ mặt thản nhiên đến mức không để đọc vị của cậu, rốt cuộc Isagi cũng bỏ qua việc tìm tòi, trực tiếp nói:


"Có phương tiện liên lạc ở đó không? Tôi đọc số."


Nagi gật đầu, lục tìm trong túi lấy ra cuốn sổ ghi chú kẹp luôn chiếc bút. Cậu mở đến trang giấy trắng, đưa cho anh. Isagi nhận giấy bút trong sự khó hiểu. Cái kiểu ghi chép số điện thoại chỉ còn là thói quen từ thời điện thoại bàn vẫn còn thông dụng, giờ người ta toàn lấy thẳng di động ra lưu danh bạ chứ mấy ai còn lưu số thủ công kiểu này nữa, nhỡ may đánh mất hoặc quên thì lại thành phiền toái. Isagi vừa nghĩ vừa liến thoắng viết số di động xuống trang trắng kèm tên mình rồi trả lại người kia. Nagi liếc nhìn nét chữ ngay ngắn trên cuốn sổ, cuối cùng cũng biết tên người này.


"Isagi Yoichi," cậu lặp lại cái tên kia, gật đầu thay ý cảm tạ.


"Trở về tôi sẽ thêm LINE của anh Isagi."


"Cậu." Isagi sửa lại xưng hô. Thấy Nagi xem chừng không hiểu, anh giải thích thêm.


"Gọi ngang hàng đi. Chúng ta bằng tuổi nhau."


Nói rồi anh quay gót bước thẳng về phía khu vực điều khiển sân bay, lần này dứt khoát đi thẳng, không ngoảnh về sau nữa. Nagi đứng như trời trồng tại chỗ, đôi mắt xám dậy lên nỗi kinh ngạc như thể việc nhận thức người kia bằng tuổi cậu là điều kỳ bí và hoang đường nhất trên đời.


Recent Posts

See All
[mắt bão] 5; chúng ta phải sống.

Bản giao hưởng Tân Thế Giới phát lên, Nagi đưa mắt nhìn về phía chiếc radio đặt ở quầy thanh toán trong cửa hàng. Cô gái trông tiệm đang...

 
 
 
[mắt bão] 4; ống kính nhạt nhòa.

Lúc trông thấy điểm hẹn là một quán cafe, Nagi còn ngỡ định vị của cậu có vấn đề. Trong tin nhắn, Isagi nói muốn hẹn cậu đi xem phim, tại...

 
 
 
[mắt bão] 3; cố sự lỉnh kỉnh

Ra khỏi tòa hội nghị, Isagi hé mắt nhìn quanh quất. Đường xá phố thượng lưu rộng rãi hơn bình thường, nguyên khu phố sầm uất chẳng hề...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page