top of page

[mắt bão] 3; cố sự lỉnh kỉnh

  • Writer: Nhân Thời
    Nhân Thời
  • Jan 23, 2024
  • 15 min read

Ra khỏi tòa hội nghị, Isagi hé mắt nhìn quanh quất. Đường xá phố thượng lưu rộng rãi hơn bình thường, nguyên khu phố sầm uất chẳng hề mang theo hơi thở ngột ngạt của đám đông. Nagi bỏ điện thoại vào trong chiếc túi ôm thắt lưng, thoải mái đi trước. Isagi đi chếch ngay phía sau cậu nửa bước, thầm cảm thấy cậu chàng lơ ngơ kia cuối cùng cũng ra dáng một người dẫn đường.


Không lâu sau, anh nhận ra mình lại sai mất rồi.


Cái kiểu dẫn đường của Nagi chính là bạ đâu đi đó, thậm chí còn chẳng nhìn biển báo chỉ đường. Lúc cậu dẫn anh đi một vòng trở lại đường cũ, Isagi hoàn toàn xác định rằng Nagi thực sự chẳng hề lên trước kế hoạch sẽ đi những đâu. Anh cảm thấy không thể để người kia tiếp tục chủ trì, bằng không, đi thêm một vòng nữa là họ sẽ thành cá đuối.


Xem đồng hồ, Isagi thấy đã gần trưa bèn đề nghị.


"Cậu có muốn tìm nơi nào đó ăn trưa không?"


"À… cậu đói hả?" Nagi như kiểu vừa sực nhận ra là họ cần phải bỏ vào bụng thứ gì đó, gật đầu, "Ừa, đi ăn."


Isagi lướt một loạt các nhà hàng và quán ăn lớn nhỏ trong phạm vi dưới một cây số, vừa tổng hợp thành danh sách vừa hỏi người bên cạnh:


"Cậu muốn ăn gì?"


"Gì cũng được."


Đây là loại câu trả lời phương hại tới người chọn món nhất. Khi người kia nói gì cũng được, tức là "gì cũng được, nhưng phải đúng ý tôi". Phân vân một hồi, Isagi quyết định dành lại quyền lựa chọn cho cậu.


"... Cậu chọn đi."


Nagi cầm máy anh, lướt nhanh qua danh sách nhà hàng quanh khu vực, chọn một tiệm ramen rồi trả lại Isagi. Hơi bất ngờ trước sự lựa chọn này, anh ướm hỏi:


"Cậu thích ramen?"


Nagi nghĩ một chút rồi đáp, "Không hẳn."


"Thế sao còn chọn?!"


"Lướt xong nhấn ngẫu nhiên, ra cái gì thì ra."


Cách chọn quán ăn tùy tiện như quay xổ số này thực sự khiến Isagi phải hoài nghi cuộc đời. Anh hé miệng, muốn nói gì đó về vấn đề ăn uống có vẻ đáng quan ngại này thì chợt thấy Nagi dừng bước chân. Cậu nhìn sang phía trung tâm trò chơi bên kia đường, sau đó quay lại kéo nhẹ tay áo anh.


"Hay trước khi ăn thì vào trung tâm trò chơi một chút. Lâu rồi tôi chưa chơi game."


Isagi chớp mắt mấy lần, rốt cuộc cũng chịu thua cách não bộ người kia vận hành. Cái kiểu đi dạo ngẫu nhiên, bất chợt này anh chưa từng trải nghiệm. Nhưng có lẽ nay thời tiết dễ chịu nên anh dễ tính hơn mọi hôm, không xét nét mà thuận theo mong muốn của cậu. Nagi thấy anh gật đầu liền bước qua đường, thẳng vào trung tâm trò chơi.


"Cậu hay chơi game không?"


Isagi lắc đầu, "Trừ mấy trò đua xe ra thì không."


"Thế tôi dẫn cậu thử game bắn súng."


Hồi Đại học Isagi cũng từng thử qua mấy trò FPS. Sinh viên trường hàng không thường khá giỏi các trò chơi góc nhìn thứ nhất, Isagi lại không nằm trong số đó. Anh có thể lập tức xác định được vị trí địch dựa vào góc bắn, tuy nhiên phản xạ thường chậm mất, thế nên chẳng bao giờ thắng được vòng bo cuối. Hồi đó Chigiri còn thường xuyên trêu anh “tay phế”, đến lúc tay anh phế thật thì cậu chàng đó lại im re.


Liếc hai máy bắn súng trong góc, Isagi vội gàn khi thấy Nagi định bỏ xèng vào cả hai bên.


“Tôi không chơi đâu!” Thấy Nagi nhìn mình đầy khó hiểu, Isagi bất đắc dĩ nói, “Cậu chơi đi, tôi đứng xem là được.”


Người tóc trắng nghe vậy cũng chẳng buồn nài ép, trực tiếp bắt đầu. Quan sát màn biểu diễn bắn súng thần sầu của cậu, tự dưng Isagi cũng thấy trò này hay ho. Nhìn cao thủ chơi game lúc nào cũng vui hơn tự mình tham gia, anh vừa mới nghĩ vậy thì chợt thấy đôi mắt xám liếc về bên này, thái độ kênh kiệu như ta đây cầm đầu thiên hạ.


“Chơi không?”


Isagi không nghĩ từng này tuổi rồi mà anh vẫn mắc chiêu khiêu khích cũ mèm kia. Không những chơi, anh còn chơi đến là hăng.


Trẩu vãi.


Lúc run tay bắn trượt rồi bị headshot, Isagi tự cười bản thân. Chẳng biết lần cuối cùng anh nổi máu tranh đua thế này là từ bao giờ.


Nhác thấy anh ngừng chơi một lúc rồi mà tay phải vẫn hơi run, Nagi nghiêng đầu hỏi, “Sao thế?”


“À…” Isagi xua tay ra hiệu cậu chơi tiếp, cười nói, “lâu rồi không hoạt động mạnh nên tay hơi mỏi.”


Nagi “ừm hứm” rồi quay lại với chiếc máy bắn súng, tuy nhiên cũng chỉ chơi thêm một lúc nữa. Khi cậu để chỗ xèng còn lại tại bàn rồi rời vị trí, Isagi hơi ngạc nhiên, “Không chơi nữa à?”


“Phá đảo rồi, chơi không vui nữa.” Nagi hờ hững nói.


Isagi đã quen với kiểu hứng đến hứng đi bất chợt của cậu chàng, lắc đầu cười khẽ rồi cùng cậu ra khỏi trung tâm trò chơi. Đương khi anh đang đoán xem chàng ta còn muốn làm gì tiếp, anh chợt nghe Nagi cất lời.


"Hồi xưa, có một thời gian cuộc sống của tôi chỉ gắn liền với game. Thậm chí tôi còn từng nghĩ sau này mình sẽ kiếm một công việc văn phòng và cứ thế sống an nhàn bên những chiếc máy chơi game cả đời.”


Giọng điệu trần thuật bất thình lình của người kia khiến Isagi hơi bối rối. Nagi chẳng quan tâm anh nghĩ gì cho lắm, vừa tản bộ vừa thong thả kể:


"Nhưng mà sau đó, có một thứ làm dậy lên lòng hiếu kỳ của tôi. Đầu đông năm cuối cấp, lúc mà mọi người ráo riết ôn thi Đại học ấy, trên đường về nhà tôi tình cờ thấy một tấm ảnh trước tiệm tạp hóa. Ảnh chụp hai người đứng trên một ngọn đồi, cạnh họ là giá vẽ, sau lưng họ là vòm bầu trời ngát xanh. Xong tự dưng tôi nghĩ mình cũng muốn chụp một tấm như vậy."


Nói đến đây thì cậu dừng lại, điệu bộ hệt như đã kể hết chuyện. Lối nói lưng chừng của cậu thực sự đẩy sự tò mò của người khác lên cao. Isagi gặng hỏi, "Rồi sao nữa?"


"Thì cứ thế thôi. Tôi bán đống máy chơi game đi mua một chiếc máy ảnh cơ, lên đường đi tìm ngọn đồi kia. Lúc đó tôi còn chẳng nghĩ mình sẽ làm nhiếp ảnh gia.”


Người tóc đen nhìn cậu như một sinh vật lạ vượt ra khỏi tầm hiểu biết của loài người. Dù đã mang máng hiểu vì sao cậu chàng kia chỉ tốt nghiệp cấp ba, Isagi vẫn cảm thấy rất đỗi khó tin.


"Cậu tùy hứng như thế… phía gia đình với nhà trường không nói gì à?"


"À… cha mẹ tôi dễ tính lắm, nuôi thả nên kiểu sao cũng được. Cấp ba tôi học xa nhà, sau này một mình đi xa cũng chẳng lo. Còn phía nhà trường, tôi ghi tạm nguyện vọng vào một trường Đại học nào đấy, Tốt nghiệp xong thì lên đường đi tìm ngọn đồi để chụp."


Nagi lẩm bẩm mấy tiếng “phiền phức” rồi nói nốt, "Tìm tới tìm lui, hóa ra chỗ đấy ở ngay quê tôi."


Lần này gương mặt Isagi tỏ rõ nét kinh ngạc. Bây giờ anh mới phát hiện Nagi dùng "xa nhà" không đúng lắm, quê cậu vẫn ở vùng Kanto, từ Kanagawa đến Tokyo cũng chỉ mất khoảng gần một tiếng tàu điện. Tuy nhiên, vậy cũng coi như từ tỉnh lị lên thủ đô - dù Nhật Bản không thực sự có thủ đô chính thức.


“Mãi sau tôi mới biết nó là một địa điểm nổi tiếng.”


Nói đến đây, Nagi ngừng hẳn. Chỉ riêng buổi sáng hôm nay cậu đã nói nhiều hơn cả tuần cộng lại, giờ hết sạch năng lượng, thậm chí còn thấy cơ hàm hơi mỏi. May sao, chừng đó thông tin cũng đủ để Isagi ghép lại bức tranh toàn cảnh. Anh chầm chậm cất lời:


"Bối cảnh bộ Gió nổi của Miyao Hayazaki, đúng không?"


Chẳng rõ bố cục nghiêng của tấm ảnh kia được dựng nên từ dụng ý hay chỉ là bản năng của một thiên tài, Isagi vẫn nhìn ra được cái cảm giác chơi vơi, nghiêng ngả khi ấy. Tuổi mười bảy được khắc họa qua ống kính thiếu niên hóa ra lại mịt mờ như lạc trong màn sương vô định. Hoài niệm của Nagi Seishiro đơn giản, lênh đênh và huyền hồ đến cực độ. Như đi trong mây, trong sương khói, trôi nổi giữa nhân gian.


Như khoảng trời lặng gió.


Thấy người bên cạnh gật đầu, anh nhớ lại, "Lần đầu gặp tôi cậu đã nói câu đó: "Gió nổi lên rồi, chúng ta phải sống"."


Im lặng một chút, Nagi thấp giọng than:


"Cậu biết."


Kể từ lúc trông thấy Isagi tần ngần đứng ngắm tấm ảnh cuối cùng, Nagi đã biết vì sao lúc trước anh lưỡng lự. Xem chừng lần gặp đầu cậu đánh bậy đánh bạ mà lại trúng tim đen của anh. Sự trùng hợp này cổ vũ cho vài ý tưởng kỳ lạ trong đầu cậu.


Isagi coi như không hiểu ý cậu, hỏi tiếp, "Sau đó thì sao?"


Mãi mà không thấy Nagi đáp, anh nghiêng đầu, lặp lại nghi vấn của mình, "Chụp xong ngọn đồi kia rồi thì sao?"


"Thì tôi đi nơi khác chụp cái khác."


"Chỉ có vậy?" Dù đã biết mạch não cậu khác thường, Isagi vẫn không thôi kinh ngạc.


"Chứ không phải cậu ấn tượng với câu nói kia từ ngọn đồi kia?"


"Không lắm, tôi chỉ nhớ đến nó lúc muốn tìm cái gì đó để mô tả cảm giác tấm ảnh."

 

Nagi thực sự không có nhiều kỷ niệm về bất cứ nơi nào bản thân từng đi qua. Thỉnh thoảng nhìn ảnh cũ, nhớ lại quá trình cậu cũng chỉ cảm thấy: có vậy thôi.


Hoài niệm là một chủ đề cực kỳ phiền phức.


Loanh quanh một hồi, cuối cùng họ vẫn quyết định dùng bữa trưa ở một tiệm ramen. Isagi hơi bất ngờ khi Nagi chọn loại sợi tinh tế như 9:1, nhưng đến lúc ăn cũng phần nào lý giải được. Cậu chàng đó đơn giản muốn chọn loại sợi nào ăn không tốn sức nhất chứ chẳng phải muốn tận hưởng thứ mỹ vị đặc trưng mà loại sợi truyền thống này mang lại. 


Thường ngày dùng bữa một mình, tốc độ ăn của Isagi rất nhanh. Thế nhưng lúc đi ăn cùng người khác, anh sẽ thường điều chỉnh nhịp ăn đồng bộ với người kia. Nagi không chỉ ăn chậm mà còn ăn ít - quá ít so với sức vóc cao lớn của cậu chàng. 


Rốt cuộc, anh vẫn không kìm được mà hỏi, "Đồ ăn không hợp khẩu vị cậu à?"


"Sao cậu nghĩ thế? Tôi dễ nuôi lắm."


"Cậu ăn hơi ít."


"Bình thường tôi không dùng nhiều năng lượng. Hôm nào hoạt động nhiều sẽ ăn nhiều hơn."


Nghe như cơ chế ngủ đông của mấy sinh vật hàn đới. Isagi nén cười, hoàn thành xong bữa ăn trước cậu rồi gọi thêm một cốc trà.


Lúc ấy, Nagi một lần nữa gợi lại chủ đề kia.


"Phải làm sao cậu mới chấp nhận để tôi đem tấm ảnh đó đi thi?"


"Cậu cứng đầu thế nhỉ?" Isagi thở dài, nâng cốc trà lên uống một ngụm. "Tôi…"


Chẳng ngờ, anh lần nữa trượt tay.


Chiếc cốc lăn từ đùi xuống sàn, kêu lên mấy tiếng vang dội. Một phần nước trà vương vãi trên sàn, phần còn lại thấm vào quần áo. Mắt xanh sững sờ liếc bàn tay phải đang run lên không tự chủ, Isagi cảm thấy như vừa rơi xuống hố băng, hệ thần kinh đông đặc.


Nước trà ấm nóng ra cũng có lúc buốt rát không ngờ.


Phía bên kia, Nagi cũng sửng sốt chẳng kém gì anh. Đánh mắt qua bàn tay phải của người tóc đen, cậu bèn lấy khăn tay, nhoài người về phía anh định lau giúp. Giữa chừng, tay cậu bị tay trái của anh giữ lại.


"Bất cẩn rồi, ngại thật đấy," Gương mặt Isagi thoáng hiện vẻ áy náy. Anh buông tay, mỉm cười nhận lấy chiếc khăn từ cậu.


"Cậu cứ tiếp tục dùng bữa đi, tôi lo được chuyện này."


Thấy anh dùng thạo tay trái để lau nước trà dính trên áo, Nagi cũng không giúp nữa. Thế nhưng suốt quá trình mắt cậu không rời khỏi tay phải Isagi. Chứng run tay không tự chủ có thể đến từ nhiều tác nhân, tuy nhiên vừa rồi cậu liếc thấy lòng bàn tay người kia có một vết sẹo dài. 


Chứng bệnh đó hẳn không phải bẩm sinh.


"Cậu bị tai nạn lâu chưa?" Câu hỏi trượt thẳng từ mạch não cậu trai ra khỏi khuôn miệng vẫn luôn khép kín nãy giờ. Vừa dứt lời, nhìn ánh mắt xanh thoáng lạnh đi, Nagi bỗng dưng muốn thở dài.


Hậu quả của việc không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói đây mà.


Vẻ khách sáo hòa nhã thường ngày trên gương mặt Isagi rút đi từng chút một. Chỉ khi ấy anh mới nhận ra, Nagi trông hững hờ, tùy ý như vậy nhưng thực ra lại có sức quan sát rất tốt. Cậu không nói không có nghĩa là cậu chẳng biết gì; cậu không để ý cũng chẳng có nghĩa là cậu xem nhẹ mọi thứ.


Cách người kia hết lần này đến lần khác vạch trần vết thương sâu kín khiến Isagi không khỏi khó chịu. Mắt xanh nhìn cậu chằm chằm, anh bật ra những lời từ tận đáy lòng.


"Đây chính xác là lý do tôi ghét đám nhiếp ảnh gia các người. Một lũ tọc mạch vô lương tâm."


Ơ kìa! Nagi thấy hơi oan ức. Cậu vô lương tâm lúc nào?


"Muốn biến tôi thành trò cười đến thế thì cứ việc. Tôi không quan tâm cậu làm gì với tấm ảnh đó nữa, khốn kiếp! Cút đi cho khuất mắt tôi."


Dứt lời, Isagi không muốn nấn ná lại nơi này thêm bất cứ giây phút nào, lập tức đứng dậy. Thế nhưng anh còn chưa ra đến quầy lễ tân thì đã bị cậu ngăn lại.


"Ý tôi không phải thế."


Nếu muốn dùng gương mặt để thể hiện lòng thành, Nagi sẽ luôn âm điểm trong mọi trường hợp. Vẻ dửng dưng trời sinh của cậu trông chẳng có chút thành ý nào.


Người trong quán bắt đầu liếc về phía này, thế nhưng Nagi xem chừng chẳng quan tâm. Isagi chẳng còn cách nào khác ngoài việc bảo cậu ra ngoài nói nốt.


Gió thổi khe khẽ qua mái tóc trắng. Nagi dưới nắng luôn trông sống động hơn hẳn bình thường. Ánh nhìn cậu lướt qua đôi mắt xanh dương bão bùng kia, thoáng sau chậm chạp hé miệng.


"Không phải tấm ảnh." Nagi thành thật nói, "Tôi muốn hiểu cậu hơn… đúng là để thuyết phục cậu, nhưng cũng không hẳn."


Ánh mắt Isagi tỏ rõ rằng anh không tin, nhất là với kiểu nói năng mập mờ của cậu. Nagi không biết cách thuyết phục người khác. Đúng ra, cậu chưa bao giờ cần phải thuyết phục bất cứ ai.


"Tôi tò mò." Cậu nỗ lực giải thích cảm giác trúc trắc và mơ hồ trong lòng.


"Tôi muốn biết kiểu người thế nào mới có ánh mắt như thế."


"Ồ, thế giờ cậu biết rồi đấy thiên tài." Isagi mở ứng dụng gọi taxi, lạnh nhạt nhìn cậu, "Trong mắt các người thì đó là nghệ thuật, nhưng đối với tôi đấy là biến cố. Cậu không hiểu được, đúng không?"


"Tôi muốn hiểu."


"Tôi thì không."


Nagi thoáng cau mày, "Tôi đã kể chuyện của tôi cho cậu."


À ra thế. Isagi rốt cuộc cũng hiểu được toàn bộ mạch tư duy của người kia. Nagi chỉ làm khi có mục đích, chỉ nói khi cần. Không rườm rà, không cầu kỳ hoa mỹ, cũng chẳng cần biết đối phương có sẵn sàng hay không, cậu vẫn ngang ngạnh tiến tới, muốn lấy một đổi một như đám con nít tráo đồ chơi cho nhau.


Cách thức giao tiếp đơn bào này thực sự gây phiền hà cho người khác. Cậu không hiểu rằng chẳng phải mình kể chuyện mình thì đối phương cũng phải moi tấm lòng họ ra cho cậu xem. Cách để con người ta hiểu được nhau chẳng bao giờ đơn giản được như vậy.


"Thì?" Isagi vặn lại, "Cậu kể chuyện cậu cho tôi, thì sao?"


Nagi thoáng rơi vào im lặng, bèn giương đôi mắt xám lặng lẽ nhìn anh. Isagi rũ mắt, cúi xuống nhìn lộ trình taxi. Vừa hay lúc ấy tài xế gọi anh.


"Xe đến rồi, tôi về trước."


Isagi nói ngắn gọn rồi quay người, không nhìn vào mắt cậu trai kia lần nào nữa. Ánh nhìn thuần chất của Nagi quá nguy hiểm, Isagi cảm thấy nếu nấn ná lâu hơn anh sẽ rơi vào cạm bẫy tinh thần nào đó.


Bỏ lại người tóc trắng bên đường, Isagi dứt khoát đóng cửa xe, mặt hướng sang con đường đối diện. Mãi đến lúc rời khỏi góc phố, chàng thanh niên mới thở ra một hơi dài.


Sau chuyện này mà anh còn mủi lòng thì anh là thằng đầu đất.


*


Hồi Isagi nhận được học bổng của trường Hàng không, chẳng biết anh đã nghe ai nói: Bất cứ ai đã dấn thân vào ngành này thì đều sinh nghề tử nghiệp. Nghề cũng là cái nghiệp của mình, đã chọn thì khó dứt, đã bỏ công sức theo đuổi với tất cả nhiệt huyết và đam mê thì đều có xu hướng cực đoan. Tất nhiên, Isagi chưa bao giờ nghĩ anh là kiểu người cực đoan như vậy cho đến lần bay thử đầu tiên.


Trước khi hướng dẫn sinh viên vào khoang mô phỏng, thầy anh đã nói thế này:


"Phi công là cái nghề cần đến tính ổn định và tâm lý vững vàng để đối phó với những rủi ro bất chợt. Đừng biến chuyến bay của các em trở thành khoảnh khắc nghìn năm có một. Phải biến cảm giác đó thành thói quen thì các em mới có thể vững tay lái và theo nghiệp lâu dài."


Trải nghiệm việc bay mô phỏng xong, lúc về phòng, Isagi bần thần nhìn trời mãi đến khi Chigiri vỗ bên vai.


"Tao muốn cất cánh." Anh chẳng rõ mình đang thủ thỉ với ai.


"Thế thì hóa thành chim đi." Chigiri rất giỏi trong việc đưa anh trở về cõi đất.


"Bớt giỡn đi cha."


"Tao chẳng bao giờ nói đùa. Mày biết câu này không: Tôi nghe người ta nói thế giới này có một loài chim không chân. Nó cứ bay, bay rồi lại bay, bay mệt thì ngủ thiếp đi trong gió. Loài chim ấy cả đời chỉ có thể tiếp đất một lần, ấy là khi nó chết."


Chigiri định nhét điếu thuốc vào miệng anh nhưng Isagi đã kịp tránh đi. Anh càu nhàu thói quen hút thuốc của thằng bạn, đinh ninh hỏi:


"Tao tưởng mày không thích điện ảnh?"


"Riêng Vương Gia Vệ thì lại ở một phạm trù khác." Người tóc đỏ thở ra một làn khói, cười, "Nghe thơ mộng nhỉ?"


"Mày trích đoạn thơ nhất thì lại chẳng. Sao không đọc đoạn thoại sau đi?" Isagi đảo mắt. "Đọc xong thoại đó thì khỏi so sánh tao với chim."


Ngay sau đó anh chợt nhận ra mình không nên dùng giọng điệu thách thức đó với thằng bạn. Tính háo thắng của Chigiri chẳng thua kém gì anh. Cậu chàng kiêu kỳ phẩy tàn thuốc, cất giọng trầm lắng:


"Lúc trước tôi tưởng có một loài chim từ khi bắt đầu là đã biết bay, bay tới ngày chết mới rơi xuống. Kỳ thực nó chưa từng bay đến bất cứ nơi đâu, loài chim đó ngay từ đầu đã chết rồi."


Ngừng lại chút, Chigiri cười hỏi, "Mày cảm thấy việc bay đến lúc chết và chết trước lúc bay, điều gì bi kịch hơn?"


"Tao cảm thấy," Isagi điềm tĩnh đáp, "Còn sống mà không thể bay mới là điều bi kịch nhất."


Chỉ khi còn sống, nó mới thấm thía cảm giác nhung nhớ trời xanh ngày qua ngày. Gặm nhấm vết sẹo âm ỉ chính là cách mà những cánh chim đã gãy sống mòn trên mặt đất.


Isagi chợt nghe loáng thoáng gió thổi và thanh âm nhẹ bẫng của ai đó vang lên.


Chẳng cần báo thức kêu, đồng hồ sinh học đã tự động kéo anh dậy khỏi giấc mơ vụn vỡ. Phòng không bật điều hòa, chỉ có tiếng quạt trần vù vù. 


Thanh niên nhổm dậy, cảm thấy đầu ong ong, cả người nặng ục ịch như xe lu. Vẫn hơi mơ màng, Isagi nhớ trước khi thức dậy anh có nghe tiếng gió xa xăm và thanh âm ai đó gần kề.


"Dù chỉ còn hơi tàn, nó vẫn không ngưng hoài bão."


Úp mặt giữa hai lòng bàn tay, Isagi chán nản thở dài. Mơ thấy mình bàn chuyện chim chóc với Chigiri thì cũng thôi đi, anh lại còn nghe được cả giọng Nagi Seishiro vang lên trong mơ.


Anh thề là…!


Màn hình điện thoại sáng lên, Isagi vô thức nhìn sang. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Liên tiếp mấy tiếng "tinh", "tinh" vang lên. Nội dung tin nhắn hiện lên ngay màn hình cảm ứng.


Nagi Seishiro: Tôi đã xóa tấm ảnh kia rồi. Tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nó với cậu nữa.

Nagi Seishiro: Isagi.

Nagi Seishiro: Xin lỗi.


Cậu chàng đến muộn còn cho kẹo người ta giờ đã học được cách xin lỗi rồi cơ à? Isagi mở điện thoại, toan cho tin nhắn cậu vào mục spam thì chợt dừng tay.


Có vài thứ đọng lại từ giấc mơ kia khơi dậy chút băn khoăn trong lòng anh. Buổi triển lãm hôm ấy, tấm ảnh cuối cùng và cách Nagi Seishiro kể chuyện dường như vẫn còn vài điểm ẩn. Isagi không thấy được sự liền mạch trong câu chuyện "hoài niệm" của cậu.


Thực ra, cũng giống như việc Nagi tò mò anh là người thế nào sau tấm ảnh, Isagi cũng cảm thấy hiếu kỳ về con người cậu sau chiếc máy. Hoặc hơn cả mong mỏi khám phá thuần túy, có cả tia cảm xúc sâu xa hơn thẩm thấu xuống đáy lòng.


Lôi cuốn.


Isagi không nghĩ anh sẽ sử dụng từ ngữ đó cho một người hời hợt như Nagi Seishiro. Cái khí chất lãng đãng của cậu lôi cuốn một cách cực kỳ khó chịu.


Isagi Yoichi: Khi nào cậu rảnh?


Buông điện thoại, người tóc đen ngẩng nhìn trần nhà, thở dài thượt. Lúc lâu sau, anh mới chậm chạp mở số Chigiri.


"Nói mau, tao đang dưỡng da."


"Tao…" Ngần ngừ mấy giây, anh thú nhận, "Lỡ đâm đầu vào cờ đỏ rồi."


"Biết mình đâm đầu là vẫn còn tỉnh táo đấy." Giọng Chigiri bình tĩnh như thể cậu chàng đã tiên liệu hết mọi thứ. "Triển đi, tao tin mày đủ cứng để biến cờ đỏ thành đèn giao thông."


"Sao lại cổ vũ thế, bạn tốt thì phải ngăn nhau chứ."


"Ngăn mày thì hết vui."


"Mẹ." Isagi bật cười, "Màu đỏ cực kỳ hợp với mày luôn Công chúa ạ."


Chigiri càm ràm về đồ dưỡng thêm một lúc rồi tắt máy. Sau đó không lâu, Isagi nhận được tin nhắn phản hồi từ Nagi.


Nagi Seishiro: Lúc nào cũng rảnh.

Nagi Seishiro: Cậu có việc gì thế?


Isagi Yoichi: Chủ nhật gặp tôi ở địa chỉ này (chia sẻ vị trí).


Nagi Seishiro: Ừ.


Thống nhất điểm hẹn xong, Isagi dứt khoát tắt máy, đứng dậy nấu bữa tối để đi làm ca đêm. Tiếng chảo mỡ xèo xèo trên bếp như thể đang nhắc nhở anh: Thẳng thắn đi nào, mày rõ ràng chỉ muốn gặp lại cậu ta lần nữa.


Isagi bực bội tắt bếp, quyết định nấu tạm một bát mì trứng. Lúc bỏ vắt mì vào nồi, anh bỗng chẳng hiểu nổi tại sao vắt mì cứng như thế mà chỉ đun sôi chưa đầy một phút đã mềm nhũn.


"Khốn thật."


Anh cảm thấy đầu mình sắp mọc hoa tới nơi rồi.


Recent Posts

See All
[mắt bão] 5; chúng ta phải sống.

Bản giao hưởng Tân Thế Giới phát lên, Nagi đưa mắt nhìn về phía chiếc radio đặt ở quầy thanh toán trong cửa hàng. Cô gái trông tiệm đang...

 
 
 
[mắt bão] 4; ống kính nhạt nhòa.

Lúc trông thấy điểm hẹn là một quán cafe, Nagi còn ngỡ định vị của cậu có vấn đề. Trong tin nhắn, Isagi nói muốn hẹn cậu đi xem phim, tại...

 
 
 
[mắt bão] 2; bên đồi giông tố

Đài khí tượng thủy văn thông báo: Đêm ngày mười lăm, cơn bão đổ bộ vào các đảo và vùng đất liền Kanto sẽ tan, kéo theo đợt mưa giông cuối...

 
 
 

Comments


Mỗi lượt tym, bình luận và theo dõi của bồ sẽ làm mình vui cả ngày ó! Cảm ơn bồ đã ghé chơi!
Theo dõi mình để cập nhật fic sớm nhất nha!
Cảm ơn bồ đã theo dõi ;>
bottom of page